Hắc Nguyệt Quang Nơi Vực Sâu

Chương 10: Bạn?

“Nơi đó xe không vào được.”

“Tô Miên Miên, mày giỡn mặt tụi tao đó hả? Mày nghĩ Kim Hải Anh này dễ bị lừa sao?”

“Không, là thật.”

Tạ Dữ Hoài cười lạnh: “Lấy điện thoại cô ta, gọi thẳng cho bà cô ta.”

Tô Miên Miên nhìn cậu thiếu niên tóc đen, cô run rẩy ngã dưới đất, theo bản năng ôm chặt túi có điện thoại bên trong: “Bà không nghe được điện thoại.”

Tạ Dữ Hoài nhún vai, vẻ mặt dửng dưng: “Không sao, không nghe thì cứ gọi mãi. Bọn này có thừa thời gian.”

Lý Cảnh xách gậy tiến lại gần, Tô Miên Miên lảo đảo đứng dậy. Gương mặt nhỏ bằng bàn tay cố gượng cười: “Tôi... tôi biết có một con đường tắt.”

Phác Bảo Trân lạnh lùng mỉa mai: “Ra là có đường tắt cơ đấy.”

Bỏ qua những con phố phồn hoa, một loạt dãy nhà thấp xám xịt hiện ra trước mắt. Băng qua con hẻm nhỏ, rẽ vào con đường lầy lội, nơi họ nhìn thấy là một đoạn phố như từ thập niên 90.

Phố xá hẹp, vắng lặng, có một bà cụ tóc bạc đang bán bánh đường một mình. Bà cụ chậm rãi, cẩn thận, tấm biển mờ mịt dính dầu mỡ dưới ánh đèn yếu ớt lờ mờ hiện ra bốn chữ: “Bánh đường người mù.”

“Tô Miên Miên, đây là quầy của bà mày à?” Giọng Kim Hải Anh đầy chán ghét và châm chọc.

Bà cụ tóc bạc trắng, vừa nghe thấy tiếng “Miên Miên” liền run rẩy quay đầu lại: “Miên Miên, có phải Miên Miên về rồi không?”

Đôi mắt bà đυ.c ngầu, khuôn mặt hiện lên niềm vui rạng rỡ.

Tô Miên Miên cay mắt, muốn lao tới ôm lấy bà. Nhưng cô gắng kìm lại, đang cố suy nghĩ cách giải quyết tình thế trước mắt.

Tạ Dữ Hoài bước lên, đỡ lấy bà cụ.

Tô Miên Miên hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn.

Tạ Dữ Hoài mỉm cười với cô, nhìn thấy sự cầu xin trong mắt cô, hắn gằn từng chữ rõ ràng: “Bà ơi, bọn cháu là bạn của Tô Miên Miên, hôm nay đến ăn bánh đường của bà.”

Nghe vậy, bà cụ vui mừng, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vỗ lên vai Tạ Dữ Hoài: “Thì ra là bạn của Miên Miên à. Bà làm cho các cháu ăn.”

Tạ Dữ Hoài hài lòng nhìn gương mặt sợ hãi của con mồi: “Bà ơi, bánh bao tiền một cái ạ?”

“Bình thường hai tệ một cái, nhưng các cháu là bạn Miên Miên, bà mời miễn phí. Miên Miên, cháu đang ở đâu vậy?”

Tô Miên Miên điều chỉnh lại cảm xúc, bước lên trước, đẩy Tạ Dữ Hoài ra: “Bà ơi, cháu ở đây ạ.”

“Bạn cháu đến rồi, vào nhà pha ít nước ô mai tiếp bạn đi.”

“Vâng ạ.”

Tô Miên Miên không động đậy, chỉ im lặng nhìn bọn họ.

Tạ Dữ Hoài tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn tựa vào lưng ghế, gọi với ra: “Sao không rót nước cho bọn này? Làm bạn gì mà kì cục vậy?”

Tô Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn.

Bà Tô Mạn vội vàng thúc giục: “Miên Miên, sao lại đối xử với khách quý thế được? Mau đi rót nước mời bạn đi.”

Tô Miên Miên cắn răng, trong ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tạ Dữ Hoài, cô quay người bước vào nhà.

Bên ngoài, khi Tạ Dữ Hoài ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt tụ lại quanh chiếc bàn nhỏ.

Đám nam nữ trẻ tuổi, người nào người nấy đều mặc đồ hiệu, lấp lánh chói mắt, hoàn toàn không hợp với sự nghèo nàn, tồi tàn nơi này.

Kim Hải Anh chán ghét đến cực độ, lấy chiếc khăn lụa trị giá nghìn tệ ra lót lên ghế ngồi: “Tạ Dữ Hoài, cậu nghĩ ra trò gì hay ho thế? Cái chỗ bẩn thỉu thế này có gì đáng ở chứ?”

Trước đây bọn họ cũng từng nghĩ đến chuyện đến nhà Tô Miên Miên trêu chọc cô, nhưng vừa tưởng tượng đến cái nơi tối tăm, hôi hám này thôi là đã nổi da gà khắp người.