Hắc Nguyệt Quang Nơi Vực Sâu

Chương 4: “Anh hùng”

Tầm sáu giờ sáng, nhân viên quét dọn mở cửa bằng chìa khóa. Người phụ trách dọn dẹp tầng bốn là một cô lao công ngoài năm mươi tuổi.

Nhìn thấy cô gái nằm co ro trên sàn, bà cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ nhẹ giọng gọi: "Dậy đi con, về lớp mà ngủ, ở đây lạnh lắm."

Tô Miên Miên mơ màng tỉnh dậy, cảm ơn cô lao công rồi quay lại lớp học.

Trong phòng học có máy sưởi, ấm hơn nhà vệ sinh nhiều.

Chỗ ngồi của cô nằm ở hàng cuối cùng, góc phải đối diện với bảng đen. Cô không có bạn cùng bàn, cũng chẳng ai muốn ngồi cạnh cô.

Bầu trời hửng sáng, mặt trời ló dạng, từng nhóm người lần lượt đến lớp.

Tô Miên Miên gục xuống bàn chợp mắt. Cơ thể rã rời, mệt mỏi bủa vây khiến cô chẳng còn sức giữ thẳng sống lưng.

Lớp học dần náo nhiệt hơn. Các nam sinh tranh cãi về trận game tối qua, nhóm nữ sinh bàn tán về bộ phim mới chiếu, còn mấy cặp đôi thì lén lút đưa tình qua lại.

Căn phòng chật hẹp như chia làm hai thế giới.

Trong thế giới đó là một tập thể rộn rã, tràn đầy thanh xuân. Bọn họ hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, đầy ắp ánh nắng rực rỡ và những hoài bão cho tương lai.

Còn bên ngoài, Tô Miên Miên ngồi lặng lẽ trong góc khuất, bị cô lập hoàn toàn, như thể cô không có quyền bước vào thế giới ấy. Cô chỉ có thể tồn tại trong bóng tối, dần dần mục ruỗng và bốc mùi.

Bảy giờ sáng, bắt đầu thu bài tập.

Lớp trưởng đi từng hàng một, nhưng khi đến chỗ Tô Miên Miên thì lách hẳn qua.

Lớp phó Hoàng Lộ đi ngang qua, lườm cô, miệng còn lẩm bẩm: "Ngủ suốt ngày vẫn đứng hạng nhất được à? Trên người còn bốc mùi ẩm của nhà vệ sinh nữa, chẳng lẽ hôm qua không tắm hả? Gớm quá đi!"

Vừa nói, cô ta vừa bịt mũi, giả bộ buồn nôn.

Tô Miên Miên đã quá quen với những lời châm chọc này, cố nén cơn mệt mỏi, tự mình mang bài tập lên cho giáo viên.

Lúc đi ngang qua những bạn học khác, cô nhận thấy ánh mắt chán ghét và khinh miệt của họ.

Một số nam sinh bắt đầu la ó: "Tô Miên Miên, cậu không tắm à? Cả lớp này ai cũng ngửi thấy mùi hôi trên người cậu rồi đó!"

Nghe vậy, mấy tên khác lập tức hùa theo.

Bọn họ vừa cười vừa giả bộ bịt mũi, làm quá lên để ai cũng phải chú ý đến trò cười này.

Những kẻ cất giọng chế giễu luôn nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt. Trong mắt đám bạn học, việc cả lớp cùng bắt nạt một người giống như một trò tiêu khiển đáng tự hào.

Tô Miên Miên chẳng buồn phản ứng, chỉ im lặng trở về chỗ ngồi, trông hệt như một con rối không có linh hồn.

Trước đây, cô từng phản bác, từng đấu tranh, từng giải thích, nhưng giờ đây, cô chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Cô đã mất rất lâu mới hiểu ra rằng những người đó chẳng hề quan tâm liệu cô có thật sự tắm rửa hay không, họ chỉ tận hưởng cảm giác kéo thêm người khác vào để sỉ nhục cô mà thôi.

Và người châm ngòi đầu tiên sẽ nghiễm nhiên trở thành "anh hùng" trong mắt cả lớp.