Kít---
Chiếc xe dừng lại, những người trên xe cũng bắt đầu bàn tán.
"Chúng ta đang ở đâu thế này? Sao lại ở trong rừng?"
"Mọi người có thấy gì đó lạ lạ không? Tôi bị buồn ngủ mở mắt ra đã không thấy người bên cạnh đã biến mất từ lúc nào rồi?"
"Tôi cũng thấy lạ, mấy người đó đi đâu không biết, cũng không thèm gọi mọi người dậy. Đúng vô ý thức mà!"
"Nhìn xem, có ai thấy tài xế đâu không?"
"Chết tiệt, cửa xe không mở được bị khóa mất rồi?!"
Một câu nói của ai đó vừa cất lên khiến cho cả đoàn người bỗng chốc sững người, có người cũng đã đứng dậy cùng nhau cậy cửa nhưng làm thế nào cánh của vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút. Người thiếu niên tên Hạ Dương bị tiếng ồm làm tỉnh, ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra, quay sang bên cạnh vẫn thấy cậu còn đang ngủ liền lay cậu dậy.
"Ây, An Tử tỉnh lại đi, xe dừng lại rồi."
Cậu nghe thấy có ai đó gọi mình cũng tỉnh lại đưa tay dụi mắt rồi xem xét tình hình phía trước. Bỗng cậu chú ý tới một người, cô gái đó đứng dậy tiến đến chỗ đám đông trên xe.
"Tôi biết cách mở cửa xuống."
Cô gái vừa lên tiếng khiến đám người quay ra nhìn.
"Yên tâm tôi cũng được coi là người có kinh nghiệm lâu năm đấy."
"Tốt quá! Tốt quá rồi!"
"Tiền bối, cô có cách nào sao? Mau tránh ra, để cô ấy lên đi."
Những người khác thấy có người mở được cửa đều nép vào một bên để cô gái đó lên. Cô gái tiến lên không biết lấy đâu ra một vật gì đó dán lên cửa, ngay lập tức cánh cửa bị lay động một chút nhưng cũng không mở ra được. Cô gái giật mình nói:
"Sao có thể?"
"Vật phẩm này của tôi khó khăn lắm mới có được?"
"Hừ! Tôi còn tưởng là vật phẩm tốt nào ai ngờ chỉ là cái tờ giấy rách nát."
Một người đàn ông trông khá chững chạc lên tiếng nói móc cô gái. Bị chê bai khiến cô gái không biết làm gì bèn quay ra trách người đó.
"Anh nghĩ mình là ai mà ở đó nói tôi, nếu anh có cách gì sao lúc đầu không giúp mọi người?"
"Cô ấy nói đúng, anh có cách nào sao không giúp bọn tôi. Tuy tiền bối không mở được nhưng cũng đã giúp chúng tôi."
"Kệ anh ta đi giờ chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài trước đã."
"Mấy người tránh ra, đợi đến lúc tôi mở được thì mấy người cứu gọi tôi một tiếng bố đi."
Người đàn ông tiến đến đấy cô gái sang một bên, rồi lấy trong không trung một viên ngọc xanh, cắn ngón tay nhỏ một giọt máu vào viên ngọc. Viên ngọc từ một màu xanh lục bỗng chuyển thành màu đỏ, người đàn ông gắn chiếc ngọc lên cánh cửa.
"Đứng lùi ra kia đi, nếu không lát nữa có chuyện gì sảy ra với ai đó đừng có nói tôi." - Lời nói ấy khiến cho vài người có chút tức giận nhưng giờ họ còn cách nào khác, co người giúp họ là tốt lắm rồi đâu ai dám phàn nàn tiếng nào. Tất cả lùi về sau, người đàn ông đó tiến lên làm gì đó với viên ngọc đó, không ai biến người đó đã làm cách nào chỉ thấy viên ngọc đó vỡ vụn thành từng mảnh mà rơi xuống và cánh cửa cũng đã tự động mở ra, họ tự ngạc nhiên đến bàng hoàng khinh ngạc.
Hết----