Mồi Câu

Chương 12

"Thương Thương, Thương Thương, nữ thần hỏi em kìa, sao em không trả lời?" Lâm Đường vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Nữ thần, Thương Thương cũng muốn ký tên, em ấy thích chị quá nên ngẩn người ra thôi."

Khi Thương Lệnh Giác hoàn hồn, đã nghe thấy Lâm Đường lớn tiếng thổ lộ thay mình, cô lập tức xấu hổ vô cùng.

"Thích chị quá sao, Thương Thương?" Môi đỏ của Tư Nhị hơi cong lên, ánh mắt lưu chuyển, quyến rũ đến cực điểm.

Cố Sương ký tên xong, ánh mắt có chút dò xét qua lại giữa hai người.

Tư Nhị đưa bút và quyển vở có chữ ký của nàng và Cố Sương cho Thương Lệnh Giác, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Thương Lệnh Giác, rồi quay người rời đi. Bóng lưng uyển chuyển, quyến rũ mê người.

"Cố Sương và Tư Nhị, xem ra khách mời hôm nay là hai người họ." Giọng nói trong trẻo của Hạ Chi Tiêu vang lên: “Chắc là để quảng bá phim mới, hai người họ hợp tác với nhau ba bốn lần rồi."

"Đẹp đôi quá, Thương Thương, em thấy có đúng không?" Đôi mắt tò mò của Lâm Đường nhìn Thương Lệnh Giác.

"Chắc vậy." Thương Lệnh Giác né tránh chủ đề này, cô cúi đầu nhìn chữ ký đẹp đẽ sắc sảo của Tư Nhị trên vở, hai chữ Cố Sương sát bên cạnh, góc trên bên phải còn có hình trái tim đào dễ thương.

Giống như cảnh hai người họ sóng bước rời đi lúc này.

Tờ giấy ký tên này như đang nóng lên, Thương Lệnh Giác cảm thấy mình thật nhỏ nhen, cô có chút xúc động muốn xé nửa tờ giấy có chữ ký của Cố Sương, ném vào thùng rác màu xanh đậm phía sau.

Nhưng cô không thể, cô không còn là cô bé 16 tuổi tùy hứng, nổi loạn, không màng hậu quả nữa.

"Thương Thương, em ghen sao? Chẳng lẽ em nhất kiến chung tình với Tư Nhị?" Lâm Đường nhảy lên khoác vai Thương Lệnh Giác: “Nhưng kiểu người cao lãnh như Tư Nhị, nước sâu lắm, em không nắm bắt được đâu."

Nghe thấy giọng nói của Lâm Đường, Thương Lệnh Giác ngẩng đầu cười dịu dàng dưới ánh sáng ngược, thanh khiết linh động: “Sao có thể."

"Chị cũng thấy không thể, nếu em có người yêu, thì chỉ có đàn violon thôi." Lâm Đường vuốt cằm suy nghĩ một lát, đột nhiên lộ vẻ hối hận: “Chết rồi, lúc nãy nên chụp ảnh chung với họ mới phải."

"Thôi nào, mau qua đó ghi hình đi, đạo diễn gọi chúng ta kìa." Hạ Chi Tiêu vỗ vai hai người.

Đoàn làm phim thuê một căn biệt thự, cải tạo toàn bộ tầng một thành phòng thu.

Mặt trái tầng một là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh nắng buổi sáng rất đẹp. Tư Nhị và Cố Sương ngồi trên chiếc sofa nhung màu xanh nhạt, bên cạnh có một lò sưởi lớn.

Lò sưởi đang đốt củi, tiếng lách tách rất dễ chịu. Một cây đàn piano lớn đặt sau sofa.

Nói là để tạo bầu không khí ấm áp thoải mái, cũng là để phù hợp với phong cách gia đình trong phim mới của Tư Nhị và Cố Sương.

Nhưng ngoài ra, không có bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào khác.

Nhân viên đang chuẩn bị những khâu cuối cùng, năm phút nữa là bắt đầu ghi hình.

Toàn bộ chương trình mang tiết tấu chậm rãi, ấm áp hài hòa, sau khi Hạ Chi Tiêu và Lâm Đường biểu diễn xong, đến lượt Thương Lệnh Giác lên sân khấu chơi vài bản piano phù hợp với tình huống.

"Tiểu Nhị, cô biết cô gái kia sao?" Khuôn mặt thanh thuần quyến rũ của Cố Sương đầy vẻ tò mò: “Cô bé đó xinh đẹp quá, tôi lâu lắm rồi chưa thấy cô gái nào đẹp đến thế."

"Họ là đồng nghiệp cùng công ty với tôi." Tư Nhị hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, nhìn kịch bản, khuôn mặt nghiêng trang điểm lộng lẫy động lòng người, nhưng vẫn mang theo chút lạnh lùng và sắc bén.

Nghe vậy, Cố Sương cau mày quan sát Tư Nhị vài giây, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô và Tư Nhị quen nhau 5 năm nhờ đóng phim chung, cũng thầm mến Tư Nhị 5 năm.

Cô biết Tư Nhị không phải người dễ tiếp cận, lộng lẫy kiêu sa nhưng lạnh lùng vô tình, tinh xảo dễ vỡ nhưng quật cường bá đạo. Vô số người vì Tư Nhị mà si mê, mình đầy thương tích, nhưng Tư Nhị thậm chí còn không nhớ tên họ.

Mọi người dường như đã quen với điều này, cho rằng đó là lẽ đương nhiên.

Thật ra, Cố Sương vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc trên đời này có ai có thể khiến Tư Nhị dừng chân hay không, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Rốt cuộc, có ai như vậy không?

"Chương trình này có phong cách rất táo bạo, cái gì cũng dám hỏi, cô..."

Tư Nhị nghiêng đầu cắt ngang lời Cố Sương, nàng nhẹ nhàng duỗi người, lười biếng nhưng vẫn cao quý: “Không sao, đều là công việc cả."

"Có thể họ sẽ tạo scandal couple cho hai chúng ta." Cố Sương chột dạ liếc nhìn Tư Nhị, giống như một học sinh trung học lén nhìn người mình thích.

"Chuyện thường thôi."

Cố Sương che mặt, trách sao cô theo đuổi Tư Nhị 5 năm vẫn không thành công, Tư Nhị đúng là bậc thầy kết thúc mọi chủ đề.