"Một người bạn."
"Cái show hẹn hò đó, chị có đi không?"
Tư Nhị vừa mở màn hình điện thoại, nhướng mày, giọng điệu có chút qua loa: “Không đi, không hứng thú. Chỉ cần bên cạnh em một người thôi cũng đủ mệt rồi."
Tiếng đóng cửa như nhịp trống nện vào lòng, Thương Lệnh Giác vén mái tóc trên trán, dưới hàng lông mày đen như mực, đôi mắt phượng hờ hững lạnh lẽo.
Cô đứng đó rất lâu, một mặt cảm thấy mình nên vui vì Tư Nhị nói sẽ không tham gia show hẹn hò, mặt khác lại nghĩ đến câu "chỉ cần bên cạnh em một người thôi cũng đủ mệt rồi" của Tư Nhị.
"Chị nói chị ấy chỉ cần bên cạnh em một người thôi cũng đủ mệt rồi.” Thương Lệnh Giác lẩm bẩm: “Chỉ cần bên cạnh em một người là được rồi."
Nhưng, Tư Nhị không đi show hẹn hò, có phải vì người gửi tin nhắn WeChat kia không?
Không hiểu vì sao, ý nghĩ kỳ lạ này cứ quanh quẩn trong lòng Thương Lệnh Giác, khó mà tan biến.
Nhưng cô nghĩ lại, tối qua cô và Tư Nhị mới có quan hệ thân mật như vậy, chẳng lẽ không thể chứng minh Tư Nhị ít nhiều gì cũng có tình cảm với mình sao?
Cô đứng trước gương, dùng bút kẻ mắt kẻ đuôi mắt xuống một chút, quả nhiên bớt đi vài phần u ám và hoang dã, thêm vào chút ưu nhã ôn hòa.
"Ong ong" hai tiếng, có tin nhắn WeChat đến. Thương Lệnh Giác nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
【Lâm Đường: Thương Thương, còn chưa về tập luyện sao? Ngày mai có bài kiểm tra vũ đạo rồi.】
Thương Lệnh Giác khẽ thở dài, nhóm nhạc của họ còn vài tháng nữa là chính thức ra mắt.
Mấy ngày nay mọi người đều đang luyện tập hết mình, mình còn chạy lung tung, quả thật không nên. Huống chi Tư Nhị còn giúp cô trả nợ cho gia đình, số tiền này cô nhất định phải trả.
Một tin nhắn WeChat khác xuất hiện trong khung trò chuyện.
【Lâm Đường: Thương Thương, mau về đi, mấy bài hát em viết nhiều hợp âm quá. Mau về dạy bọn chị đi, đội trưởng bé bỏng ơi.】
Thương Lệnh Giác dở khóc dở cười, vì cách trang điểm hàng ngày, các thành viên đều cho rằng cô là kiểu bạn nhỏ mềm mại đáng yêu, hơn nữa vì cô nhỏ tuổi nhất, hai người còn lại trong nhóm đều chăm sóc cô như em gái.
Còn về việc tại sao một người mất thính lực như cô lại có thể vào được Lược Ảnh giải trí, một công ty giải trí hàng đầu.
Ngoài việc Thương Lệnh Giác có chút năng khiếu âm nhạc, ngoại hình tàm tạm, còn vượt qua hàng ngàn người trong kỳ thi tuyển.
Mà nguyên nhân lớn nhất là vì, Lược Ảnh là một trong những công ty thuộc gia tộc của Tư Nhị.
Ngay cả người đại diện và trợ lý của Tư Nhị cũng không biết mối quan hệ của cô và Tư Nhị, chứ đừng nói đến những người khác trong công ty.
Nhanh chóng tắm rửa, Thương Lệnh Giác thu dọn hành lý, gấp gọn chiếc áo len đặt vào đáy ba lô, rồi đeo khẩu trang ra ngoài bắt taxi, chạy đến sân bay.
Ngồi ở ghế sau taxi, Thương Lệnh Giác trả lời WeChat:
【Em sắp về rồi.】
Vừa định tắt điện thoại nhắm mắt dưỡng thần, cô ma xui quỷ khiến mở Weibo lên, thấy hot search Tư Nhị tham gia show hẹn hò vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, từ tối qua đến giờ độ hot không giảm mà còn tăng, đủ thấy fan của Tư Nhị cuồng nhiệt đến mức nào.
Nhưng với năng lực của Tư Nhị, việc gỡ một hot search không có thật là chuyện quá đơn giản.
Việc nó vẫn còn đứng đầu bảng xếp hạng đến giờ chỉ có thể là do Tư Nhị quá bận, còn người trong nhóm của chị ấy thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao, với tính cách không sợ trời không sợ đất của Tư Nhị, chị ấy chưa bao giờ kiêng dè bất cứ chuyện gì.
Có lẽ là vì quá bận, người có thể đến đón Tư Nhị ở sân bay, trên đời này có mấy ai. Thương Lệnh Giác siết chặt điện thoại, nghiến răng như sắp làm chuyện gì lớn.
Cô đổi tài khoản Weibo phụ, rồi bình luận dưới hot search, sau đó tắt điện thoại bỏ vào túi.
Tất cả động tác liền mạch lưu loát, chỉ có câu nói kia chìm trong hàng vạn bình luận, không ai để ý.
【Chị sẽ không tham gia show hẹn hò đâu!!!】