Trong phòng ngủ, Tư Nhị tháo chiếc khuyên tai hình chữ Z bằng bạc nguyên chất, Thương Lệnh Giác im lặng nhìn bóng lưng duyên dáng đó.
Đối với cô, Tư Nhị giống như biển rộng xanh thẳm bí ẩn xa xôi mà xinh đẹp động lòng người, cô không hiểu chị ấy, nhưng lại không kìm được muốn tìm hiểu.
Nhưng cô lại nhớ đến câu nói mình từng đọc: “Em cảm thấy em không hiểu một người, chính là vì người đó không muốn cho em hiểu."
Chiếc đèn cuối cùng trong phòng ngủ tắt, trong bóng tối Thương Lệnh Giác nghe thấy Tư Nhị ghé vào tai mình dịu dàng nói:
"Tháo máy trợ thính ra đi, ngoan nào."
"Nhưng em sẽ không nghe thấy..."
"Lỡ làm bẩn thì sao?" Đôi mắt Tư Nhị ánh lên tia nước mỏng manh: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, đúng không?"
Nghe giọng nói có vẻ yếu thế của Tư Nhị, Thương Lệnh Giác đành chấp nhận tháo máy trợ thính đặt sang một bên, tiến vào thế giới gần như không tiếng động, như biển sâu tĩnh lặng.
Nhưng biển sâu lại sủi lên những bong bóng màu hồng phấn, đây là lần đầu tiên của cô và Tư Nhị sau khi kết hôn...
Tuy cô đã 18 tuổi, nhưng đúng như Tư Nhị nói, cô không có kinh nghiệm.
Nỗi khó chịu và chua xót trong lòng, theo cảm giác ấm áp mềm mại càng lúc càng tăng dần tan biến. Trước khi hoàn toàn chìm đắm, Thương Lệnh Giác vẫn còn lý trí cảm thấy mình quả nhiên là một đứa trẻ dễ dỗ.
Bề ngoài muốn bánh kem, thực tế một viên kẹo bọc giấy gói màu sắc rực rỡ cũng đủ thỏa mãn.
Trong phòng khách đốt trầm hương tinh tế dày đặc, bên ngoài còn mưa to, sấm chớp ầm ầm.
Thương Lệnh Giác vừa nhìn liền biết trời mưa, cô không thích trời mưa, ngày cha mẹ gặp chuyện trời mưa to, ngày cô bị đuổi học cũng mưa to.
Nhưng cũng vào ngày mưa to đó, cô gặp Tư Nhị.
Vì vậy, giao tình của hai người không chỉ là định mệnh, mà còn có nhiều hơn thế.
Ngày hôm sau, Thương Lệnh Giác tỉnh dậy bởi mùi canh gan heo. Đêm qua khiến cô mệt mỏi không thôi. Sau một lúc lâu khép hờ mắt, cô mới chậm rãi hồi phục suy nghĩ.
Tất cả những gì xảy ra hôm qua hiện lên trong đầu, Thương Lệnh Giác lúc này mới nhớ ra mình đang ngủ ở phòng 2702.
So với phòng 2701, phòng 2702 trang trí nhã nhặn tươi mát hơn nhiều, rèm cửa màu sen bị gió thổi bay, thanh nhã tươi mát.
Cô nâng cánh tay đau nhức dụi mắt, thấy bát canh gan heo rau chân vịt trên tủ đầu giường.
"Chị bảo họ mang cho em một bộ quần áo khác rồi." Tư Nhị lau tóc bước ra từ phòng tắm, trong ánh nắng sớm, làn da chị ấy như tuyết đầu xuân chưa tan, tinh xảo không tì vết, cả người thanh lệ thoát tục không vướng bụi trần.
"Chị, người chị có ổn không, có chỗ nào không thoải mái không?" Thương Lệnh Giác mặc áo yếm trắng, khí chất sạch sẽ.
Nhìn Tư Nhị, cô có chút ngại ngùng sờ nốt ruồi đỏ trên vành tai.
Thật ra, đó không thể tính là nốt ruồi, chỉ là vết thương sau tai nạn xe năm đó, dần dà biến thành một chấm đỏ.
Nghe vậy, Tư Nhị sặc một tiếng ho khan, chị ấy liếc mắt, hờn dỗi nói: "Trẻ con hỏi lung tung gì vậy, chị đương nhiên không sao."
"Nhưng sắc mặt chị hơi trắng, có phải..."
"Câm miệng.” Tư Nhị liếc Thương Lệnh Giác, bá đạo mà xinh đẹp: “Uống canh gan heo rau chân vịt đi, tốt cho tai em."
"Được rồi, em đi đánh răng trước." Thương Lệnh Giác thay nội y, mặc chiếc áo len có mũ Tư Nhị chuẩn bị, ngoan ngoãn như một học sinh trung học sắp đi học.
Thật ra, cô không thích mùi gan heo chút nào, nhưng đây là món ăn duy nhất Tư Nhị chịu làm cho cô, nên cô lần nào cũng ăn sạch.
Đây có lẽ là "yêu ai yêu cả đường đi", người mình thích cho dù đắng cũng thành ngọt.