Không chỉ khen điều kiện của anh tốt, mà cô ta còn khoe rằng mình từng tận mắt nhìn thấy người thật, dáng dấp gọi là “đẹp trai đường hoàng” cũng không ngoa.
Nói tới cuối, như chợt nghĩ đến điều gì đó, Chu Sơn Tú nghiêm mặt lại, dặn dò Tạ Hoa sau này đừng đến tìm cô ta nữa.
Nếu để người làm mai nghe được điều gì mờ ám, làm hỏng việc lớn thì không ổn.
Tạ Hoa thì mừng còn không kịp!
Anh ta đứng bật dậy, ôm lấy đầu Chu Sơn Tú hôn cái chụt một cái:
“Thế thì anh chúc em sớm ngày gả được người tốt, con đàn cháu đống nhé!”
Dứt lời, anh ta nhặt chiếc đồng hồ dưới đất lên, đeo lại vào tay. Nhưng vừa liếc mắt nhìn thì mới giật mình, đã trễ giờ ăn cơm rồi.
“Anh phải về trại thanh niên trí thức nhanh, lỡ chú Tiêu Hà đến tìm thì rắc rối to.”
Tạ Hoa vội vã rời đi, Chu Sơn Tú thong thả sửa sang lại quần áo, rồi nhổ nước bọt về phía bóng lưng hắn, lạnh lùng chửi:
“Đồ cầm thú!”
Sau đó lắc eo đi vào ruộng ngô.
Hai người nấp sau bụi cỏ lại đợi thêm một lúc, đến khi bốn bề chỉ còn tiếng gió xào xạc, mới chui ra khỏi lùm cây.
“Phì!” Lưu Xuân Hoa nhổ một ngụm nước bọt về hướng Tạ Hoa vừa rời đi: “Một đôi chó hoang!”
Vương Niệm thì lại nhìn theo hướng Chu Sơn Tú rời đi, ánh mắt dường như đang suy nghĩ gì đó.
Cô thực sự bắt đầu cảm thấy tò mò về Thi Hướng Minh.
Đồng thời... cô cũng muốn xem thử xem cái người được Chu Sơn Tú tâng bốc lên tận mây kia, rốt cuộc là người thế nào mà có thể khiến cô ta ra vẻ như vậy.
Đồi Trường Sinh, khu sinh hoạt của xưởng 431.
“Đi chậm gì thế, không nhanh là hết chỗ bây giờ!”
“Mẹ ơi, con muốn uống nước ngọt!”
“Đi nhanh đi, loa phát thanh vang rồi kìa!”
Từng nhóm người nối đuôi nhau bước qua cổng khu sinh hoạt của xưởng, cảnh tượng nhộn nhịp vô cùng, từ cụ già đến trẻ nhỏ đều có mặt.
Ngô Anh sốt ruột đứng ngóng vào bên trong, cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Thu Hồng đang len lỏi ngược chiều người đi đến.
“Chủ nhiệm Hoàng!”
Ngô Anh nhón chân, vẫy tay thật mạnh.
“Ngại quá đi mất.”
Hoàng Thu Hồng phải vất vả lắm mới chen ra được khỏi đám đông, mặt đầy áy náy nắm chặt tay Ngô Anh:
“Hôm nay trên tỉnh có đoàn văn công đến biểu diễn, chúng tôi nhận thông báo đột xuất, bận đến tận giờ mới tan ca.”
“Bọn tôi cũng không đợi bao lâu đâu.”
Thực tế... hai người đã chờ gần cả tiếng đồng hồ.
Ngô Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Niệm không còn đứng nguyên tại chỗ nữa.
Không biết từ lúc nào, cô đã chạy ra phía bảng thông báo, miệng đang luyện đọc các khẩu hiệu dán trên đó bằng giọng phổ thông.
“Chúng ta đi mua mấy chai nước ngọt giải khát trước đi, trời nóng quá rồi.”
Mới chỉ vào đầu hè, nhưng ở thôn Văn Tây đã nóng như giữa hạ. Trời còn chưa thấy nắng mà đã đổ mồ hôi ướt áo.
Hoàng Thu Hồng vốn là người nhiệt tình, mặc kệ Ngô Anh từ chối thế nào, nhất quyết kéo cả hai người đến phòng thực phẩm của xưởng nghỉ ngơi một lát.
Khu sinh hoạt của xưởng 431 hiện có gần hai vạn công nhân và thân nhân sinh sống, đường xi măng trải dài khắp các ngóc ngách.
Vương Niệm vẫn còn nhớ rõ năm mình vừa xuyên qua là lúc khu sinh hoạt này còn đang trong giai đoạn xây dựng. Ngay cả xi măng và gạch cũng đều do chính công nhân tự làm ra.
Vương Hòa Bình khi ấy thường xuyên cảm thán rằng ở xưởng 431 có quá nhiều nhân tài, có thể dựng cả một “thành phố” giữa núi rừng hoang vu.
Hôm nay tận mắt bước trên con đường xi măng do từng người bỏ sức làm nên, Vương Niệm cũng không khỏi xúc động.