Sau khi số Tám gϊếŧ chết con quái vật, cậu thay thế con quái vật ban đầu, trở thành một tồn tại nguy hiểm.
Thiếu niên một tay bóp cổ chàng thanh niên tóc bạc, tay còn lại đưa đến trước ngực đối phương.
Cậu dường như đã mất đi lý trí, đáy mắt tràn ngập sương đen, toát ra sự lạnh lùng và điên cuồng chẳng khác gì con quái vật.
Hoàn toàn trái ngược với gương mặt tuyệt mỹ nhưng còn non nớt của cậu.
Ác ma gϊếŧ người như ngóe, nhưng ánh mắt lại trong trẻo ngây thơ.
Móng vuốt sắc nhọn kề sát l*иg ngực của số Một, nhưng khi vừa đâm vào một chút, tay thiếu niên bắt đầu khẽ run rẩy, trong đáy mắt hiện lên chút tỉnh táo.
Giây tiếp theo, áp lực đè trên l*иg ngực biến mất.
Thay vào đó là tầm nhìn của số Một tối đen lại.
Đôi mắt của số Một bị che kín.
Chàng thanh niên nằm trên mặt đất, mái tóc dài màu bạc trải rộng trên sàn, màu sắc thuần khiết tựa như một vị thần tiên rơi xuống từ thần đàn.
Còn thiếu niên với mái tóc đen hơi dài thì cẩn thận quỳ ngồi bên cạnh, giống như một con thú non bị bỏ rơi và ghét bỏ, chỉ có thể rụt rè nép vào bàn tay đang che mắt đối phương để tìm kiếm chút an ủi.
(ps: Nhạn Ly vốn có tóc dài, trong phó bản có khả năng một số đặc điểm sẽ thay đổi.)
“Xin lỗi...”
“Không sao.” Số Một trả lời.
Dù thật sự bị đâm trúng, hắn cũng chẳng để tâm, bởi hắn từng chết trong đau đớn còn hơn thế này nhiều.
Số Một có phần lạnh nhạt nói, “Vậy cậu buông tay được chưa?”
Không chết được, hắn cũng không định nằm đây vô nghĩa mãi.
Thiếu niên hỏi một đằng trả lời một nẻo, tự lẩm bẩm nhỏ giọng: “Anh đừng ghét em...”
“Số Tám?”
Nghe thêm vài câu lẩm bẩm của thiếu niên, số Một nhận ra có gì đó không ổn.
Nếu như ban đầu đối phương chỉ xin lỗi vì mất kiểm soát vừa nãy, thì những lời sau đó lại quá đà.
Biểu hiện của số Tám hoàn toàn không giống như đang diễn, ngược lại như thể cậu thật sự là “em trai thật sự” vậy.
Tự ghê tởm bản thân, bất an, sợ hãi vì thân phận dị nhân mà nhận phải ánh mắt khác lạ từ anh trai.
Đúng vậy, theo thiết lập thì cậu em trai này chưa từng nói với anh trai về thân phận dị nhân của mình, mãi đến khi bị lộ ra, đối phương mới biết được sự thật.
【Tôi là người mê nhan sắc, tôi thừa nhận, tôi không nỡ để mỹ nhân bị thương, tay trái tay phải đều là thịt, may mà cả hai đều không sao.】
【Nhưng số Tám bị làm sao vậy? Vẫn đang diễn sao?】
【Không giống diễn... hỏng rồi, trong cái “bệnh” của mỹ nhân bệnh tật, ngoài bệnh yếu ớt ra, chẳng lẽ còn có cả bệnh tâm thần nữa?】
【... Ừ, cậu đừng nói, nhìn kỹ thì cũng có vẻ đúng thật.】
【Hít~ Nhưng tôi lại càng yêu hơn thì phải làm sao đây.】
【...】
Thật trùng hợp, số Một cũng nghĩ gần giống vậy.
【Giá trị nhập vai nhân vật +50.】
【Nguồn: Hắn cho rằng tinh thần của bạn có chút vấn đề.】
Thời gian trước mắt tối đen quá lâu, cái lạnh từ mặt đất dọc theo cơ thể trào lên, cảm giác vừa lạ vừa quen này khiến ký ức trước khi chết của hắn lại ùa về.
Bị con người mà chính tay hắn nuôi lớn lừa gạt, ép buộc hắn hiến mình cho thế giới.
Nghi thức hiến tế kéo dài chín chín tám mươi mốt ngày.
Trong tế đàn rất tối, rất lạnh...
Tuy nhiên, vì đôi mắt bị che kín, cảm xúc trong đáy mắt hắn hoàn toàn bị giấu đi, nên không ai để ý đến sự thay đổi của số Một.
Từ hành động, chỉ có thể thấy hắn ta dường như đã nhượng bộ, giơ tay vỗ vỗ thiếu niên đang co rúm lại, cách an ủi cực kỳ thành thạo, như thể đã từng làm điều này với một người nào đó vô số lần.
【Bên này tình bạn thật đáng yêu, nhìn mà xác tôi cũng ấm lên. Không như bên số Bảy, cứ chiến đấu hăng say suốt.】
【Chiến đấu, đã ghê!】
【Người trên kia, tụi tôi cũng vừa ấm lên thôi, vừa nãy số Tám suýt nữa đã cho số Một đi đời rồi.】
【Xảy ra chuyện gì vậy? Kể chi tiết đi.】
【Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là balabala...】
Dưới sự xoa dịu của số Một, thiếu niên dần bình tĩnh lại. Sau khi lý trí trở về, cậu nhận ra mình vừa làm gì, có phần căng thẳng kéo người trên sàn đứng dậy.
“Anh, xin lỗi, vừa nãy tôi thấy con quái vật đè anh, tôi lo quá nên... mất kiểm soát, tôi không làm anh bị thương chứ?”
Phiên bản thiếu niên của Nhạn Ly vừa cẩn thận nói xong, cậu liền nhìn thấy chiếc áo bị đâm thủng ở ngực đối phương cùng vết máu rỉ ra.
“... Anh?”
Cậu thoáng ngẩn người, sau đó lập tức hoảng hốt.
Có bị thương hay không, rõ như ban ngày.
Cảm xúc của thiếu niên còn chưa kịp bộc lộ đã bị số Một lên tiếng cắt ngang.
Số Một hỏi: “Cậu còn nhớ mình là ai không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Anh là anh trai em, rồi sau khi chúng ta chết thì tiến vào trò chơi Sinh Tử. Anh là số Một, em là số Tám. Chúng ta đang ở trong phó bản của trò chơi Sinh Tử.”
Nhạn Ly bị phân tán sự chú ý, tưởng rằng anh trai lo lắng việc cậu vừa mất kiểm soát đã ảnh hưởng đến trí nhớ, thế là nghiêm túc giải thích, thần sắc trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm nghị.
Tuy nhiên, từ khóa thì đúng, nhưng nội dung lại rối loạn.
Nhưng cậu dường như không nhận ra lời mình nói có vấn đề gì, ngược lại còn cảm thấy mình nói rất đúng.
Số Một: “...”
【Giá trị nhập vai nhân vật +50.】
【Nguồn: Hắn thật sự nghĩ bạn có “bệnh”.】
Nhạn Ly không nhận ra lỗi của mình, nhưng với sự thông minh vốn có, cậu vẫn quan sát sắc mặt của số Một và đoán ý qua không khí.
Thế là cậu khẽ kéo góc áo của số Một, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có lẽ dị hóa thật sự ảnh hưởng đến đầu óc em, em quên mất anh tên gì rồi...”
Thấy số Một không đáp, cậu tưởng đối phương giận, vô thức cúi đầu xuống.
“Xin lỗi, em không cố ý đâu, anh đừng giận...”
Mỹ nhân rưng rưng, tuy không có nước mắt, nhưng vẫn đẹp đến chết người.