Lưới Tình Khó Thoát

Chương 5

Hạ Nguyệt Lam vô cùng áp lực, mỗi lần cô nói không là lại gây ra sự căng thẳng giữa hai bên. Lần này cũng vậy, mẹ chồng nói một thôi một hồi rồi kết luận: "Hai ngày nữa tôi sẽ gửi thuốc bắc đến cho chị, loại thuốc này tôi phải sang tận tỉnh khác mới xin được đấy. Con dâu nhà bà Trần uống có hai thang thôi là đã mang thai rồi, đi siêu âm lại còn là con trai nữa. Chị xin vía người ta một đứa cháu trai bỏ bụng cho tôi!"

Hạ Nguyệt Lam cắn môi không biết nói gì. Trước giờ cô không tin vào mấy loại thuốc không rõ nguồn gốc như vậy. Mỗi lần mẹ chồng đề cập đến là cô lại tìm cách tránh đi, dù sao đi khám bác sĩ cũng đã nói không có vấn đề, chỉ là do duyên phận chưa tới. Cô không hề có bệnh tật gì, sao có thể tuỳ tiện uống thuốc được?

Nhưng mà từ chối lần một lần hai còn có thể nhắm mắt cho qua, bây giờ thì mẹ chồng cô đã không còn kiên nhẫn nữa.

"Chị cứ nói đợi đợi, phải đợi đến bao giờ nữa?!!! Chị có giỏi thì tự sinh một đứa cháu cho tôi đi. Bản thân vô dụng thì cũng đừng có mà đổ lỗi cho người khác! Con dâu nhà người ta làm được thì chị cũng phải làm được! Chẳng lẽ chị định để cho Trịnh gia nhà chúng tôi tuyệt hậu hả?"

Hạ Nguyệt Lam giơ tay che mặt, nước mắt muốn ứa ra. Cô hít sâu mấy hơi, cố giữ giọng bình tĩnh đáp: "Dạ mẹ, con biết rồi."

"Hừ, tốt nhất là chị nên làm đúng như lời tôi dặn, nhớ là mỗi ngày uống hai lần, cấm được đổ đi đâu đấy!"

Người phụ nữ lại nói lời cam đoan, lúc này mẹ chồng mới hả dạ cúp máy. Cô ngồi thụp xuống ghế, tay chống trán, ánh mắt ngây ra không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này cô chỉ có thể cầu nguyện mình nhanh chóng có thai, nếu không thì mẹ chồng cô sẽ không để yên. Chuyện thuốc thang chỉ là một, nếu lần này vẫn không thành có lẽ bà sẽ lại tìm cách khác, dùng bất cứ giá nào để đạt được mục đích.

Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. L*иg ngực nặng nề như có một tảng đá đè lên khiến cho cô vô cùng mệt mỏi. Hạ Nguyệt Lam lê bước trở lại phòng ngủ, muốn đi ngủ một giấc để quên hết muộn phiền.

Không biết qua bao lâu, không gian yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng động lớn phá vỡ. Như thể có một vật nặng rơi xuống sàn, khiến cho Hạ Nguyệt Lam giật mình tỉnh giấc.

Cô hoảng hốt ngồi dậy trên giường, đầu óc mơ màng chạy ra phòng khách, sợ trong nhà có chuyện gì. Nhưng hoá ra là không phải, âm thanh lỉnh kỉnh truyền tới từ bên ngoài hành lang.

Lúc ấy cô mới chợt nhớ ra, chiều nay phòng đối diện có người chuyển tới, tiếng động hẳn là do quá trình vận chuyển đồ đạc gây ra.