Sa Điêu Lấp Chỗ Trống Trong Kịch Bản

Chương 4.2: Nguồn thu nhập: Tuyến binh trung lộ

Viện trưởng run run cầm bản báo cáo mật cấp 4A trên tay; ban đầu ông còn tưởng đây là con cháu của lãnh đạo cấp cao nào đó, nhưng giờ mới biết đó thực sự là một quốc bảo sống - nếu để lộ một chữ ra ngoài, ông sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Ngay sau đó, Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương cũng đích thân đến, gấp gáp hỏi vị công thần quốc gia đang ở đâu. Nội dung trong chiếc ổ cứng đã được xác nhận - đó là toàn bộ tài liệu thiết kế tàu sân bay hạt nhân thế hệ mới nhất!

Bộ trưởng Vương lập tức báo cáo lên cấp cao nhất. Đêm đó, nền khoa học kỹ thuật nước nhà chứng kiến một bước tiến vượt bậc, các lãnh đạo cấp cao phải họp thâu đêm, và chiến lược quốc gia cũng vì thế mà có những thay đổi trọng đại.

Còn Tống Gia Ngôn, người gây ra tất cả những biến động này, thì lại đang ngủ ngon lành không biết gì.

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới lầu. Là giọng của Bộ trưởng Vương và một người đàn ông khác tên Cố Ý Hạnh, giọng điệu có vẻ khá thân mật. Giọng Bộ trưởng Vương hơi khàn đi sau một đêm thức trắng, nhưng lại tràn đầy phấn chấn:

"Tôi gọi khẩn cậu về nước lần này là vì có một nhiệm vụ mới giao cho cậu."

"Vâng." - Giọng người đàn ông trầm ổn đáp lại.

Tống Gia Ngôn giật mình mở mắt, ngồi bật dậy lắng nghe.

"Sau này, cậu sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho Tống Gia Ngôn."

"Được."

"Nhiệm vụ này cậu là người phù hợp nhất, cậu vốn quen thuộc với Giang Nam, và..." ông dừng lại một chút, giọng có ý trêu chọc, "cậu cũng đã từng lén lút chăm sóc cô bé ấy suốt 5 năm rồi còn gì."

Tống Gia Ngôn sững sờ.

"...Ông biết hết rồi sao?" - Giọng Cố Ý Hạnh có chút ngạc nhiên.

"Cậu giấu cũng kỹ đấy. Nếu không cho người đào sâu bối cảnh của cô bé này, suýt nữa thì tôi đã bỏ sót mất ông chú chân dài nhà cậu rồi." - Bộ trưởng Vương cười, liếc mắt lên lầu trên - "Năm đó cha cô bé trúng số độc đắc 1 triệu tệ cũng là do cậu sắp xếp?"

"Vâng."

"Việc mời được bác sĩ giỏi về chữa bệnh cho mẹ cô bé cũng là do cậu thu xếp? Nghe nói cậu đã rất vất vả mới thuyết phục được lão Từ bảo thủ đó đến giúp đỡ đúng không?"

"...Vâng."

"Việc cô bé tìm được gia sư giỏi thời cấp ba cũng là cậu sắp đặt?"

"...Giáo viên giỏi không dễ tìm." - Cố Ý Hạnh đáp nhẹ.

"Thế còn người hướng dẫn ở trường đại học thì sao?"

"Là đàn em cùng trường của tôi."

"Cậu không định..."

"Nếu cô ấy quyết định học thạc sĩ, tự nhiên sẽ gặp được người hướng dẫn tốt nhất."

"Cậu còn lo lắng cho cô bé ấy hơn cả cha ruột của nó nữa."

"...Vâng."

"Tại sao không nói cho cô ấy biết sớm hơn?"

"Thế giới của tôi... không phù hợp với cô ấy."

"Vì sao cậu lại chăm sóc cô ấy kỹ lưỡng như vậy?"

"...Vì cô ấy đã cứu tôi một mạng."

"Không phải vì yêu đương?"

Tống Gia Ngôn đang rón rén đi xuống cầu thang nghe đến đây thì suýt trẹo cả chân.

"Ông đùa gì vậy, 5 năm trước cô ấy mới 17 tuổi. Tôi chăm sóc cô ấy là vì cô ấy đã cứu mạng tôi..." - Giọng Cố Ý Hạnh có chút bất đắc dĩ.

Cô đứng hình giữa phòng khách, đối diện với người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn tú, toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp. Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cho cô một viên sô cô la, khiến cô ngẩn người - anh ấy vẫn nhớ chuyện cô hay bị tụt huyết áp sao?

"Ha ha, Cố Ý Hạnh, cậu vẫn còn coi cô bé này là trẻ con đấy à?" - Bộ trưởng Vương cười lớn.

Cố Ý Hạnh tỏ ra bất đắc dĩ: "Không phải."

"Chắc cậu chưa xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô ấy nhỉ? Cô bé bây giờ lợi hại lắm đấy," ông cười lớn, rõ ràng là cố ý để Tống Gia Ngôn nghe thấy hết.

Cố Ý Hạnh quay sang giải thích với cô:

"Bộ trưởng Vương làm vậy là muốn em tin tưởng tôi hơn thôi, không có ý gì khác đâu, mong em đừng hiểu lầm."

Tống Gia Ngôn gật đầu, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

Ngay khi Bộ trưởng Vương còn đang nghĩ rằng cô gái nhỏ này chắc hẳn sẽ cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp, thì cô đột nhiên cúi gập người 90 độ, vô cùng cung kính vái Cố Ý Hạnh ba cái:

"Cháu cảm ơn ngài đã chăm sóc gia đình cháu suốt mấy năm qua. Nhưng mà chuyện năm đó ngài đã hiểu lầm rồi ạ, không phải cháu cứu ngài, mà là ngài đã cứu cháu!"

"Mặc dù bây giờ cháu chưa có khả năng báo đáp, nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng, thật đấy ạ! Hay là cháu quỳ lạy ngài mấy cái trước được không ạ?"

Cố Ý Hạnh: "...Không cần đâu."

Cô vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra 5 năm trước. Hôm đó, cô vốn là người khó dậy sớm, lại cố leo núi nên bị tụt huyết áp, ngất xỉu bên vệ đường, tay vẫn nắm chặt bó hoa dại vừa hái. Cố Ý Hạnh tình cờ chạy bộ ngang qua đã cõng cô xuống núi, còn mua cho cô một lon Coca để cứu nguy.

Anh ấy hỏi cô: "Em không ăn sáng à?"

Cô yếu ớt đáp: "Em ăn hai cái bánh bao rồi."

"Vậy sao vẫn bị tụt huyết áp?"

"Tại bình thường em ăn phải tám cái cơ."

"...Hoa này em hái trên núi à?"

"Vâng, mẹ em bị bệnh, hôm nay lại là sinh nhật mẹ. Em định mua bánh kem và hoa tặng mẹ, nhưng hết sạch tiền rồi, xin cấp thẻ tín dụng cũng bị từ chối."

"Sao lại bị từ chối?"

"Tại họ hỏi nguồn thu nhập, em ghi là [Tuyến binh Trung Lộ] ạ."

Anh ấy nghe xong đã bật cười. Có lẽ nói chuyện với cô gái nhỏ kỳ lạ này là một niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống của anh. Sau đó không lâu, cha cô đột nhiên trúng số độc đắc 1 triệu tệ, mẹ cô không còn áp lực tiền thuốc men lại may mắn gặp được bác sĩ giỏi, cả gia đình cứ thế thuận buồm xuôi gió - thì ra, tất cả đều nhờ có sự giúp đỡ âm thầm của anh ấy.

"Vậy cô bé ấy đã cứu cậu như thế nào?" - Bộ trưởng Vương tò mò hỏi.

Cố Ý Hạnh nhẹ nhàng đáp:

"Chiếc xe tôi lái lúc đó đã bị người khác động tay động chân. Ở giao lộ phía trước cũng có một tài xế say rượu được sắp đặt sẵn chờ tôi. Nếu hôm đó không gặp cô ấy khiến tôi phải thay đổi lộ trình ban đầu, thì nhẹ nhất tôi cũng phải nằm viện vài tháng, nặng thì có lẽ đã mất mạng rồi."

Người ta kể lại, ngày hôm đó, gã tài xế say rượu đã chờ rất lâu ở giao lộ nhưng không thấy chiếc xe mục tiêu xuất hiện. Bởi vì Cố Ý Hạnh đã lái xe rời đi từ một lối rẽ khác trước đó khá lâu rồi.

Chú thích:

(*) [Tuyến binh Trung Lộ]: Cụm từ này trong tiếng Trung ám chỉ đường giữa (mid lane) trong các tựa game MOBA như Liên Minh Huyền Thoại, Dota 2, hay Liên Quân Mobile. Đây là con đường chính ở giữa bản đồ, nơi hai đội đối đầu trực tiếp với nhau, thường được xem là "binh tuyến" quan trọng vì nó ảnh hưởng lớn đến chiến thuật và kiểm soát bản đồ. Thuật ngữ này nhấn mạnh vai trò của đường giữa như một khu vực giao tranh then chốt, nơi các người chơi (thường là pháp sư hoặc sát thủ) cố gắng chiếm ưu thế để hỗ trợ đồng đội ở các đường khác. Ở đây thì ý của Tống Gia Ngôn là thu nhập của cô ấy khá "hẻo", đang farm lính quèn ở đường giữa ý ạ.