Sau Khi F3 Của Học Viện Quý Tộc Đột Ngột Biến Mất

Chương 5

Đối diện ánh mắt hoảng sợ của học sinh đặc cách, gã ta chậm rãi nói: “Nghe đây, kẻ trước kia ở trong vòng săn bắn, bọn này đã tha cho nó, vì giờ cậu đã thế chỗ nó rồi.”

Theo quy định của trường, không được phép dùng bạo lực, khẩu hiệu đạo đức đề cao sự bình đẳng, hội học sinh nghiêm cấm bắt nạt học sinh đặc cách.

Nhưng chỉ cần không ai tố cáo, tức là chưa từng xảy ra. Chẳng ai lên tiếng, tức là không phải bắt nạt. Đây là vùng xám hợp tình hợp lý ẩn giấu dưới ánh hào quang nhân văn của tượng Weibinse, không ai thấy có gì sai.

Học sinh đặc cách run rẩy môi, nước mắt lăn dài: “Mấy cậu... mấy cậu dựa vào cái gì...”

Kẻ cầm đầu cười khẩy, như đang chế nhạo sự ngu xuẩn của cậu ta: “Sau lưng Liên Bang là bốn đại gia tộc, sau lưng Học viện Fossey là F4. Cậu nói bọn tôi dựa vào cái gì?”

“Này.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Người đang cười đột ngột cứng đờ.

Gã ta giật mình nhìn về phía sau tượng, thấy Tô Mâu đang tựa lưng, ống tay áo xắn lên tùy tiện để lộ cổ tay trắng nõn, vô thức nghịch chiếc đồng hồ cơ nặng trịch.

Người này tính tình kiêu căng, nổi danh ngang ngược, thậm chí còn có tin đồn mắc chứng bạo lực nghiêm trọng. Sao hôm nay lại đυ.ng trúng cậu cơ chứ?

Tô Mâu tiến lên, giơ chân, khi đám đông còn chưa kịp phản ứng, đã đá thẳng vào kẻ cầm đầu.

Gã ta ngã ngồi xuống đất, chật vật ho sặc sụa. Định đứng dậy, nhưng liền bị một mũi giày đạp lên ngón út.

Không đau.

Tô Mâu ngồi xổm xuống, đuôi mắt sắc bén quét lên người gã ta.

“Ai cho phép các người làm mấy trò này dưới tượng của ông nội tôi?”

Không ai dám lên tiếng.

Một quý tộc vốn quen sai khiến người khác giờ bị Tô Mâu, kẻ đến cả mặc đồng phục cho tử tế cũng lười, đạp dưới chân. Động tác của cậu nhẹ nhàng, lưng hơi cong lên, dưới lớp áo sơ mi mỏng thấp thoáng lộ ra bướm vai xinh đẹp.

Học sinh đặc cách sững sờ nhìn Tô Mâu như thể thiên thần giáng thế. Cảm nhận được ánh mắt, Tô Mâu ngẩng cằm quét mắt nhìn qua nhưng không dừng lại.

Trong lòng học sinh đặc cách bỗng dâng lên một cảm giác tủi thân và bất mãn khó gọi tên.

Một kẻ sinh ra đã được ông trời ưu ái, từ nhỏ chỉ nhìn những loài hoa quý đắt đỏ, thưởng thức những món đồ thủ công tinh xảo, nuôi những con thú cưng mà chi phí một ngày đủ để mua cả một tòa nhà ở biên thành. Trong mắt họ, con người và đồ vật chẳng có gì khác biệt.

Họ chưa chắc đã mang ác ý, đó là một loại kiêu ngạo và thờ ơ vô thức được hun đúc từ vị thế cao sang trong thời gian dài. Người đứng trên muốn phân biệt mình với kẻ khác, bắt buộc phải có góc nhìn từ trên xuống.