Livestream Giám Định Đồ Cổ 2

Chương 1: Gà rán kinh hồn

Tôi tên Mộ Dung Nguyệt, là sinh viên chuyên ngành khảo cổ của Bắc Đại, cũng là một streamer nổi tiếng trên mạng.

Lúc rảnh rỗi tôi thường lên mạng livestream giám định đồ cổ để kiếm thêm sinh hoạt phí.

Hôm nay tôi vẫn kết nối trong buổi livestream như thường lệ, màn hình nhấp nháy, bên kia xuất hiện một mâm đồ ăn đầy ú ụ.

Mâm đồ ăn còn to hơn cái chậu rửa mặt của tôi, ở giữa là một con gà tây rưới sốt phô mai, bên cạnh còn có thêm một dải thịt ba chỉ quay giòn bì, mấy miếng gà rán và một đống lớn thịt kho tàu.

Một thanh niên theo kính đột nhiên nhảy vào trong khung hình.

“Ôi, được lên rồi, Mộ Dung Nguyệt, tôi là fan của cô! Tôi là Trư Ca!”

Trư Ca kích động vẫy vẫy tay với tôi, tôi lễ phép cười cười đáp lại, hai mắt nhìn chằm chằm mâm đồ ăn kia, nuốt nước miếng.

Chết mất thôi, 11 rưỡi đêm lại gặp ngay streamer mukbang, kế hoạch giảm béo hôm nay chắc sắp thất bại rồi.

Phần bình luận cũng rất rôm rả:

“Ai hiểu cho cái thân tôi, để kiềm chế cơn thèm ăn nên mới tìm stream tâm linh để xem, ai ngờ chạy tới đây rồi vẫn gặp mukbang?”

“Lầu trên ơi tôi cũng vậy, bụng tôi đang réo ầm ĩ đây.”

Trư Ca nhìn bình luận, cười cười rồi cầm lấy một miếng gà rán.

“Mộ Dung nguyệt, cô có đói bụng không? Đói thì nói một câu, chúng ta cũng không phải người ngoài, tôi đây sẽ ăn cho cô xem.”

Vừa nói anh ta vừa nhét miếng gà rán vào miệng

“Rộp, rộp, rộp!”

Tiếng anh ta nhai phần da gà giòn rụm đập vào tai tôi, bỗng dưng tôi cảm giác như có mùi thơm của đồ ăn thổi qua màn hình, nước miếng tôi không nhịn được túa ra.

“Xin chào, Trư Ca, xin hỏi anh có đồ gì cần giám định không?”

Ở phía bên kia, Trư Ca thuần thục ấn mấy lần thanh toán tiền giám định 1800 tệ rồi bắt đầu xé thịt gà tây.

“Nhóp nhép —— tôi không muốn giám định gì cả, xin ké cô tí fame thôi —— nhóp nhép ——”

Từ sau khi phòng livestream của tôi nổi tiếng, thỉnh thoảng lại có mấy streamer mới tìm mấy thứ linh tinh đến bảo tôi giám định, mục đích chủ yếu là ké fame.

Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, Trư Ca nói thẳng ra, tôi cũng không phản cảm.

“Hiểu rồi, nhưng tôi vẫn không thể không làm gì mà lấy tiền, theo quy củ, anh vẫn lấy cái gì đó ra cho tôi giám định đi.”

“Tranh chữ, đồ sứ hay trang sức gì cũng được.”

“Như vậy đi ——”

Mắt Trư Ca đảo một vòng, bỗng dưng cầm lấy chỗ xương gà vừa gặm xong lên.

“Vậy cô giám định cho tôi xem đây là xương gì?”