Hôm Nay Trần Câu Đã Uống Thuốc Chưa?

Chương 6: Chó con

Trần Câu vốn không ngủ sâu nên rất ít khi mơ.

Thỉnh thoảng, cậu nhớ Phó Kính Xuyên đến mức không chịu nổi thì liền mơ thấy hắn.

Giấc mơ thường là vào những đêm tuyết rơi dày, Phó Kính Xuyên từ phía sau ôm lấy cậu. Khi ấy, họ vẫn còn học cấp ba, thân hình thiếu niên mới bắt đầu trưởng thành nên chưa có những đường nét cơ bắp rõ ràng hay cánh tay rắn rỏi, nhưng vòng tay của Phó Kính Xuyên lại ấm áp vô cùng.

Hắn cao như thế, mạnh mẽ như thế, bất kể Trần Câu nói gì, hắn cũng đều kiên nhẫn lắng nghe đến cùng.

Sau đó, hắn khẽ đưa tay che miệng cúi đầu cười khe khẽ.

Trần Câu chưa bao giờ cảm thấy Phó Kính Xuyên là một tảng băng.

Trong lòng cậu, Phó Kính Xuyên là mùa xuân, là dòng dung nham nóng bỏng, là siêu nhân có thể làm được mọi thứ.

Cậu thích hắn.

Thích đến mức không thể kiềm chế được.

Và thứ tình cảm mơ hồ này, từ những rung động đầu tiên dần dần nảy mầm, vươn cành, cuối cùng hóa thành một đại thụ sừng sững trong tim. Trong những giấc mơ bất chợt, luôn có một thiếu niên mặc sơ mi trắng chầm chậm bước về phía cậu.

Trần Câu dụi mắt.

Đầu đau như búa bổ.

Cậu đã nghe tin Phó Kính Xuyên có thể sắp kết hôn, tâm trạng tệ đến cực điểm, thế là chạy đến quán bar của một người bạn cũ để uống say. Kết quả chưa uống được bao nhiêu, cậu đã gục luôn tại chỗ, nhát gan chạy lên tầng trên kiếm phòng mà ngủ.

Mất mặt quá.

Trần Câu ngồi dậy, cậu dở khóc dở cười mà xoa thắt lưng.

Ngoài cơn đau đầu dữ dội, toàn thân cũng ê ẩm như vừa chạy tám trăm mét, chỗ nào cũng không thoải mái—

Cậu khựng lại.

Đập vào mắt là một bộ quần áo xa lạ.

Cùng với đó là âm thanh từ phòng tắm mà bây giờ cậu mới nhận ra.

Phải mất vài giây, Trần Câu mới cứng ngắc quay đầu quét mắt khắp phòng.

Trên giá treo có một bộ vest và áo sơ mi.

Trên tủ đầu giường có một bao thuốc lá.

Và trên giường bên cạnh cậu, ga giường nhăn nhúm một cách rõ ràng — đủ để chứng minh rằng, tối qua có hai người cùng nằm trên chiếc giường này.

“Đệt…”

Cậu giật phắt chăn ra.

May mà quần áo vẫn mặc chỉnh tề, chỉ là sau một đêm lăn lộn, áo có hơi nhăn một chút.

Trần Câu nhẹ nhõm thở phào, cậu cẩn thận bò dậy bắt đầu tìm điện thoại.

Chết tiệt.

Cậu lại khựng người.

Điện thoại… hỏng mất rồi.

Điện thoại vỡ rồi cũng chẳng có ý định mua cái mới, cậu chỉ đơn giản đem nó ra tiệm sửa nhưng vẫn chưa đến ngày hẹn lấy lại. Mà cậu cũng lười bật máy dự phòng, đến nỗi giờ đây ngay cả việc xem thời gian cũng không làm được.

Trần Câu nuốt nước bọt.

Vô số suy đoán đáng sợ tràn vào đầu, cậu cẩn thận trèo xuống giường định dán sát vào tường mà chuồn đi.

Ngay khoảnh khắc đó, cửa bật mở.

Hơi nước ấm áp phả thẳng vào mặt.

“Ngủ xong là muốn chạy luôn?”

Phó Kính Xuyên chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc hắn còn ướt, giọt nước từ cơ bắp trên thân trên nhỏ xuống lấp lánh. Hắn cong môi trêu chọc: “Thầy Trần thật là vô tình.”

Câu đùa như vậy, hắn chỉ nói trước mặt Trần Câu mà thôi.

Thấy đối phương không có phản ứng, Phó Kính Xuyên nhướng mày: “Chưa tỉnh à?”

Trần Câu đờ người nhìn hắn.

“Sao nào?”

Phó Kính Xuyên dang tay, nụ cười trong mắt càng sâu: “Muốn tôi ôm cậu về giường ngủ tiếp không?”

Bạn cũ lâu ngày gặp lại, lẽ ra nên bình thản chứ nhỉ?

Ban đầu, Trần Câu bịt miệng kinh ngạc đến sững người một lúc lâu. Sau đó, cậu như một chú chim nhỏ vui sướиɠ lập tức nhào tới ôm chặt cổ hắn, miệng gào toáng lên: “Trời ạ! Sao cậu lại về đây?!”

Hét xong lại ngó trái ngó phải: “Đúng là cậu thật rồi!”

Phó Kính Xuyên bật cười, vỗ nhẹ lưng cậu: “Nhẹ thôi, sắp ngộp thở rồi.”

Trần Câu nhất quyết không buông, miệng gọi liên tục.

Phó Kính Xuyên dứt khoát bế bổng người lên, từng bước đi vào phòng: “Ừ, là tôi đây.”

Hồi đi học cũng vậy.

Hắn cao hơn Trần Câu nhiều, mỗi khi đến mùa đông, cậu lại lười biếng cuộn tròn trong chăn. Lúc đó Phó Kính Xuyên sẽ gỡ chăn ra kiên nhẫn dỗ dành cậu thức dậy. Khi nào giục quá gấp, Trần Câu lại nhắm tịt mắt giả chết.

Phó Kính Xuyên liền túm cậu ôm lên rồi trực tiếp bế thẳng vào phòng tắm.

Ký túc xá có bốn người, hai người còn lại là sinh viên nghệ thuật lớp khác, khi đó họ đang đi tập huấn nên chẳng ai nhìn thấy cảnh này.

Dĩ nhiên, có thấy cũng chẳng sao.

Ai cũng biết Trần Câu nhỏ tuổi, sức khỏe không tốt, lại còn trông như một con búp bê Tây đẹp đẽ, nên ai cũng sẵn sàng cưng chiều cậu một chút.

“Trời ạ... Tôi thật không ngờ lại gặp cậu.”

Cơn vui sướиɠ quá lớn khiến cậu mất hết suy nghĩ. Đến khi đệm giường lõm xuống một chút, cậu mới sực tỉnh.

Cậu đang ngồi trên đùi Phó Kính Xuyên.

Mặt đối mặt gần đến mức khó tin.

Ngày trước, hai người đã từng quá thân mật rồi.

Tất cả những rung động thầm kín, những nhung nhớ xa cách lâu ngày trong khoảnh khắc này đều tan biến. Chỉ cần gặp lại, họ dường như vẫn là thiếu niên của ngày xưa.

Phó Kính Xuyên đưa tay ra, nhéo nhẹ má cậu: “Chó con.”

Lời vừa thốt ra, sống mũi Trần Câu cay cay.

Chỉ có Phó Kính Xuyên mới gọi cậu như thế.

Khi còn nhỏ, lũ trẻ con nói năng nhanh hơn suy nghĩ mà chẳng buồn nghe cậu giải thích.

“Không phải chó! Là Tiểu Mã Câu, phải đọc là Câu...”

“Hahahaha, chó con!”

Trần Câu từng ghét cay ghét đắng biệt danh này.

Nhưng cậu chỉ biết cúi mắt bặm môi không nói.

Lớn lên một chút, chẳng ai gọi cậu như vậy nữa. Người ta không còn trẻ con bướng bỉnh, cũng không nỡ trêu chọc cậu nữa.

Sau khi thân với Phó Kính Xuyên, Trần Câu lại thích làm nũng trước mặt hắn.

Bất kể cậu làm gì, hắn cũng dễ dàng bỏ qua.

Cứ thế mãi, có lẽ cậu đã vô tình vượt qua ranh giới lúc nào chẳng hay.

Không nhớ lần đó đã chọc giận Phó Kính Xuyên thế nào, nhưng dù sao cũng là lỗi của Trần Câu.

Vừa về đến ký túc xá, cậu đã tội nghiệp bám theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em sai rồi.”

Phó Kính Xuyên chẳng thèm để ý mà chỉ ngồi vào bàn lật sách.

Một lát sau, Trần Câu ngồi xổm bên cạnh lấy đầu cọ cọ vào tay hắn.

Phó Kính Xuyên vẫn không nhúc nhích.

Cậu lại tiếp tục dụi.

Chẳng bao lâu, Phó Kính Xuyên lạnh lùng liếc xuống: “Đứng lên, đừng có làm như chó con.”

“Em chính là chó con của anh, anh đừng giận nữa.”

Cậu ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, cười với hắn: “Gâu.”

Ngày ấy, yết hầu Phó Kính Xuyên khẽ lăn, hắn cũng vội vã dời mắt đi.

Nhưng bây giờ, Phó Kính Xuyên không còn là thiếu niên năm nào, hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu, dáng vẻ thản nhiên như một người anh trai bình thường nhất trên đời.

Thế nhưng, chẳng có người anh nào lại ôm chặt eo em trai như vậy.

Mà em trai cũng sẽ không tự động áp mặt vào cọ cọ hai bên má.

Rèm cửa màu xanh đậm bị gió thổi lay động nhẹ nhàng.

Hơi thở Trần Câu trở nên dồn dập.

Cậu ngồi dang chân trên đùi Phó Kính Xuyên, đầu gối tì vào ga giường, cơ thể gần như dán sát vào nhau.

Hơn nữa, Phó Kính Xuyên vẫn đang để trần nửa thân trên với vẻ mặt điềm đạm.

Cậu lặng lẽ nhích mông một chút, tránh chạm vào vị trí nhạy cảm của đối phương để khỏi bối rối.

Nhưng vừa xoay eo, cậu lại sững người.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy.

Dưới lớp khăn tắm, Phó Kính Xuyên hoàn toàn không có phản ứng.

Trần Câu tự giễu cúi thấp hàng mi.

Có lẽ, chỉ có cậu là ôm tâm tư không trong sáng này.