"Cậu vừa mới khỏi bệnh, sao dám ra ngoài uống rượu thế hả?"
Đỗ Thiếu Hoa bận tối mắt tối mũi, cuối cùng cũng có thời gian mang hai ly cocktail quay lại. Anh ngồi phịch xuống ghế cao, đồng thời trừng mắt cảnh cáo gã đàn ông đang định bắt chuyện rồi vỗ nhẹ lên lưng Trần Câu: "Này, có nghe tôi nói không đấy?"
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, nhạc trong sàn nhảy thì ầm ĩ đến chấn động màng tai. Trần Câu gối đầu lên cánh tay không nói lời nào mà chỉ cười.
Nụ cười ấy khiến Đỗ Thiếu Hoa lạnh sống lưng.
Trần Câu không hay ra ngoài nên làn da rất trắng, ngày thường luôn ngoan ngoãn lại mang theo khí chất nghiêm túc của một người làm nghề giáo, tạo nên một dáng vẻ thanh cao khó chạm tới. Chính vì thế, một khi hơi say thì cả con người cậu như biến thành người khác.
Đôi mắt vương chút đỏ tựa như dòng nước xuân tháng ba sóng sánh mơ màng.
Bảo sao lại có người muốn tiếp cận.
Là bạn bè, Đỗ Thiếu Hoa đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, anh mạnh dạn gánh vác trọng trách "bảo vệ hoa", lớn tiếng ghé sát vào hỏi: "Cậu có biết hai tên vừa rồi định tán tỉnh cậu không hả?"
"Biết."
Mái tóc phía trước của Trần Câu xõa xuống, hơi che khuất đôi mắt xinh đẹp: "Tôi biết... Cậu ấy sắp kết hôn rồi."
Câu nói sau nhỏ đến mức Đỗ Thiếu Hoa không nghe rõ, chỉ tiếp tục gào lên: "Biết rồi mà còn cười như vậy hả?"
Cậu trông cứ như một chiếc bánh kem được gói ghém tỉ mỉ, tinh tế ngọt ngào phô bày sự quyến rũ của mình với người qua lại.
Thậm chí cả vạt áo sơ mi cũng bung ra để lộ vòng eo mảnh mai.
Quả thực là quá phóng khoáng.
Đỗ Thiếu Hoa bất lực kéo áo lại cho cậu: "Hay là lên tầng ngồi đi? Tôi đã đặt phòng rồi, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được, uống xong tôi lái xe đưa cậu về, thế nào?"
Trần Câu chớp mắt, kéo dài giọng đầy trẻ con: "Không muốn."
Hừ, đúng là uống nhiều quá rồi.
Đỗ Thiếu Hoa cười lạnh, móc điện thoại ra uy hϊếp: "Không nghe lời thì tôi gọi cho mẹ cậu đấy!"
Dù hơi vô liêm sỉ nhưng rất hiệu quả.
Anh là chủ quán bar này, cũng là một trong số ít bạn thân từ nhỏ của Trần Câu, anh quá hiểu cái tính ngang bướng của cậu. Tuy cố chấp nhưng trước mặt gia đình lúc nào cũng nhượng bộ, chẳng bao giờ làm chuyện quá mức, dù thuốc có đắng đến đâu cũng sẽ uống hết mà không nhíu mày.
Màn hình điện thoại đã sáng lên, Đỗ Thiếu Hoa quyết tâm đóng vai ác: "Đi hay không?"
Mùa hè là thời điểm quán bar đông khách nhất, nhân lực không đủ nên ban đêm anh cũng phải bận bịu, chẳng có thời gian chăm sóc một kẻ say xỉn như Trần Câu. Cách duy nhất là để mắt đến cậu là đưa cậu lên tầng ngủ một giấc cho tỉnh, ngày mai sẽ ổn thôi.
Cuối cùng Trần Câu cũng có phản ứng.
Cậu chậm rãi đứng lên, chống tay lên mặt quầy bar: "Chuyện tôi uống rượu, đừng nói với mẹ tôi."
Đỗ Thiếu Hoa cố nhịn cười: "Được, thế có đi thẳng được không?"
"Ừm."
Một luồng sáng lướt qua chiếu lên gương mặt hơi ửng đỏ của Trần Câu làm đôi mắt cậu càng thêm sáng: "Tôi đi cho cậu xem, thẳng tắp luôn."
Đỗ Thiếu Hoa bật cười huýt sáo: "Lên lầu thôi."
Khu vực trên lầu cũng thuộc quyền sở hữu của anh, phòng cho Trần Câu đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cậu uống say rồi lên đó nghỉ ngơi. Nhưng Trần Câu lắc đầu, đưa tay ra: "Đưa thẻ cho tôi là được, cậu cứ làm việc đi."
"Tôi đưa cậu đi cùng."
Đỗ Thiếu Hoa cũng đứng dậy: "Dạo này bận quá, có chuyện gì để vài hôm nữa nói, tụi mình cùng đi cưỡi ngựa, mọi thứ rồi cũng sẽ qua thôi, đừng buồn nữa."
Trần Câu khẽ lắc đầu: "Không sao, tôi tự đi được."
Nói rồi lại mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
Đỗ Thiếu Hoa vẫn không yên tâm, anh kiên quyết theo cậu vào thang máy. Trên đường đi, anh còn nhận liền ba cuộc điện thoại, cố gắng đẩy nhanh tiến độ để đưa Trần Câu đến tận cửa phòng: "Ngủ một giấc cho ngon vào, nghe lời đấy."
Trần Câu nhận lấy thẻ phòng: "Ừm."
Đỗ Thiếu Hoa bận tối mắt, chỉ kịp đưa tay xoa đầu cậu một cái rồi vội vàng rời đi, dặn dò có chuyện gì thì gọi điện.
Hành lang trở lại sự tĩnh lặng.
Tầng 17, cách biệt hoàn toàn với những âm thanh ồn ào phía dưới. Trần Câu rủ mi mắt xuống đưa thẻ quẹt vào cảm ứng.
"Tít tít tít!"
Cửa không mở mà chỉ vang lên âm báo lỗi liên tục.
Cậu đứng đờ ra tại chỗ, chậm chạp cúi đầu nhìn dòng chữ in hoa mỹ trên thẻ phòng.
1901.
Ngẩng đầu lên nhìn lại số phòng trước mặt.
1701.
Không sai mà?
Giờ phút này, cả động tác lẫn đầu óc của cậu đều trì trệ, cậu chậm rãi nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ phòng đen kịt trong tay mà cố gắng suy nghĩ.
Tâm trạng không tốt nên tìm Đỗ Thiếu Hoa uống rượu, uống nhiều rồi thì lên đây ngủ một giấc.
Đúng quy trình mà?
Trần Câu cảm thấy bản thân cũng thật thông minh, uống rượu còn chọn chỗ người quen, có thể thoải mái đau lòng một chút mà không lo bị lạc.
Cậu quẹt thẻ thêm lần nữa nhưng cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Hương thơm nhẹ nhàng của khách sạn khiến cơn say càng xông lên đầu, Trần Câu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt ngơ ngác mất một lúc lâu.
Rồi cậu ngáp một cái thật dài.
Dựa lưng vào cửa, cơ thể dần trượt xuống cuối cùng ngồi bệt trên đất, trông như một chiếc bánh kem đang tan chảy.
Ông chủ Đỗ Thiếu Hoa quả là hào phóng, đến cả thảm trải sàn cũng là hàng nhập khẩu cao cấp từ Ý. Trần Câu khẽ vuốt ve lớp vải mềm mại mà cảm thấy yên tâm hẳn.
Tốt quá, có thể ngủ ngon rồi.