Pharaon Và Sủng Hậu Của Nàng

Chương 1

Khi Diệp Tri Thanh mở mắt, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là bầu trời rực rỡ sắc mây, những dải màu đỏ cam trải dài trên cao. Một vài chú chim nước nhẹ lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng loang xa, từng vòng từng vòng khuếch tán ra tận nơi chân trời.

Cảm giác bồng bềnh, mơ hồ dưới thân khiến nàng nhận ra - nàng đang ở trên một con thuyền.

Một cơn đau âm ỉ từ gáy truyền đến, nhắc nàng nhớ lại cơn mê man trước đó. Ánh mắt Diệp Tri Thanh đảo quanh một lượt, phát hiện không gian xung quanh bài trí xa hoa nhưng không quá khoa trương.

Nàng khẽ động đậy, liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm thanh thúy. Kéo lớp chăn mỏng tựa cánh ve phủ trên người, nàng hơi sững sờ - đây là sở thích quái đản của vị pharaon kia sao?

Nàng đã bị thay sang một bộ áo dài trắng, gần như trong suốt, chẳng thể che chắn được gì. Hai bầu ngực thấp thoáng hiện ra theo từng cử động, và cổ chân phải nàng bị khóa bởi một chiếc xiềng vàng tinh xảo.

Xiềng xích buông xuống nền thuyền, kéo dài ra ngoài lớp màn giường mơ hồ lay động.

Ngoài tấm màn, Ithis đang nhấp một ngụm rượu chà là sóng sánh trong chiếc ly pha lê trong suốt. Ithis chậm rãi quan sát nữ hoàng của Punt - người phụ nữ này quả thực rất thú vị.

Không hề có cảnh tượng hoảng loạn như Ithis dự đoán. Diệp Tri Thanh chỉ sững sờ trong thoáng chốc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Sợi xích vàng này là tác phẩm của những nghệ nhân tài giỏi nhất Ai Cập. Không nặng nề, hoa văn tinh tế cổ xưa khắc trên bề mặt lại càng tôn lên vẻ mỹ lệ của nó.

Rượu đỏ từ viền ly chảy xuống theo đường nét gợi cảm trên chiếc cổ thanh mảnh của Ithis, biến mất nơi vạt áo. Nàng khoác trên người bộ hoàng bào Ai Cập truyền thống, vương miện hình rắn hổ mang chễm chệ giữa mái tóc đen nhánh. Hai viên hồng ngọc được nạm vào hốc mắt của con rắn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, tựa như đôi mắt quỷ thần theo dõi nhân gian.

Bóng chiều buông xuống, trong ánh sáng vàng ấm áp, sắc đỏ từ hồng ngọc phản chiếu thành những vệt huyền bí, quỷ dị khiến sống lưng người ta lạnh toát.

Diệp Tri Thanh kéo chăn quấn quanh người, chỉ miễn cưỡng che đậy được phần quan trọng. Nàng bước xuống giường, lần theo chiều dài sợi xích mà đi, vén màn giường lên.

Và rồi, ánh mắt nàng chạm thẳng vào ánh nhìn sâu thẳm của Ithis.

Nụ cười mơ hồ, thần sắc ung dung nhưng ánh mắt lại mang theo sự áp chế đầy xâm lược.

Sợi xích vàng kéo dài đến tận chiếc ghế mà Ithis đang ngồi. Ghế làm bằng gỗ mun đen tuyền, đính đầy đá quý, mỗi viên đá phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên mặt xích, khiến cả không gian trở nên mơ hồ như một giấc mộng xa xôi.

Chiếc mặt nạ vàng thần bí đã được gỡ xuống, để lộ những đường nét sắc sảo không rõ ràng dưới ánh đèn. Nhưng thứ khiến Diệp Tri Thanh khựng lại không phải là dung mạo của Ithis, mà là đôi mắt kia…

Một đôi mắt mang màu hổ phách nhạt, ánh lên sắc vàng rực rỡ đầy áp lực.

Ánh sáng trong đôi mắt ấy như chứa đựng cả một vũ trụ rộng lớn, tĩnh mịch, lạnh lùng. Không vui, không buồn, không chút dao động.

Diệp Tri Thanh dừng bước, giữ khoảng cách một cánh tay, từ trên cao nhìn xuống Ithis. Bóng nàng in lên nền đất, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi vệt sáng, nửa còn lại ẩn mình trong bóng tối, khiến biểu cảm trở nên khó nắm bắt.

Một thoáng tĩnh lặng kéo dài...

Đột nhiên, khóe môi Ithis nhếch lên, nụ cười dần mở rộng, càng lúc càng rõ ràng. Đôi lông mày sắc nét khẽ nhướng lên, nàng di chuyển ánh mắt, giọng nói trầm thấp mang theo sự áp chế đáng sợ vang lên như mặt trời xuyên qua tầng tầng mây mù:

“Những tù binh khác trong trận chiến này, lúc này đã lên đường đến Mastaba.”

Lời vừa dứt, bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực hạn.

Không cần nói rõ, ý tứ đã quá rõ ràng - từ hoàng tộc Punt, thợ thủ công, thường dân cho đến tư tế trong thần miếu, tất cả đều không ngoại lệ.

Mastaba - nằm ở bờ Tây thượng nguồn sông Nile, nơi chuyên khai thác đá và xây dựng lăng mộ cho hoàng thất Ai Cập. Nơi đó được gọi là “Thành phố của nô ɭệ” hoặc “Vùng đất bị thần linh lãng quên”.

Đối với nô ɭệ ngoại tộc, con đường duy nhất từ Mastaba là xuống địa phủ gặp thần Anubis.

Từ thủ đô của Punt đến Mastaba, đi thuyền xuôi dòng cũng chỉ mất ba ngày.

Diệp Tri Thanh đứng yên không động, ánh mắt sâu thẳm khó dò, không hề dao động trước lời nói của Ithis.

Thấy vậy, Ithis nhẹ nhàng lắc ly rượu, cười khẽ:

“Nữ hoàng của Punt, đã đến lúc nàng thực hiện thỏa thuận rồi. Hãy nói cho ta biết, kho báu và mỏ quặng của Punt nằm ở đâu?”