Cô bé buộc tóc hai bên có biệt danh "Rồng Trắng Nhỏ" thản nhiên đáp lại với khuôn mặt đáng yêu: “Tôi nói thế bao giờ? Đừng có vu oan cho tôi.”
“Vậy cậu có thể chia cho tớ một con tôm không?” Cậu bé bên cạnh trông đầy mong chờ. Trong đĩa cậu đã sạch bách, ngay cả nước sốt cũng bị vét hết để trộn cơm. Giờ cậu chỉ nhìn quanh xem có ai tốt bụng cho mình chút gì không. “Con gái không phải ăn ít hơn sao? Cậu có thể nhường tớ một con không?”
Rồng Trắng Nhỏ vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cậu đang định kiến giới tính à? Ai bảo con gái ăn ít? Đồ hồ ly thối, tránh xa tôi ra.”
Diệp Thời Âm lúc này chỉ có thể mỉm cười đầy yêu thương khi nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kia. Cô không khỏi cảm thán rằng trẻ con trong ngôi trường mầm non này đều có nhan sắc quá đỉnh. Mỗi đứa nhỏ, nếu tách riêng ra, đều có thể làm người mẫu nhí, với gương mặt như ngọc, từng đường nét tinh xảo. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là dường như mỗi bé đều có một biệt danh riêng.
Ví dụ như ngay khi cô mới đến trường mầm non Sơn Hải, cô đã thấy một cô bé trượt từ trên cầu trượt nước cao nhất xuống. Biệt danh của cô bé là Rồng Trắng Nhỏ.
Còn cậu bé có đường nét khuôn mặt thanh tú đến mức dễ bị nhầm là con gái thì được gọi là Hồ Ly.
Cô bé có giọng nói hay nhất trong trường thì luôn có một nhóm "chó con" theo sau, sẵn sàng chạy vặt cho bé.
Hôm nay Diệp Thời Âm thực sự nấu hơi ít. Ban đầu cô đã tính toán sao cho vừa đủ, nhưng không ngờ phần lớn thức ăn lại bị hiệu trưởng lấy mất. Bây giờ anh ấy đã ăn no nê, còn những đứa trẻ thì chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mấy cái đĩa sạch bóng của mình.
Rốt cuộc hiệu trưởng của trường này là người thế nào? Chẳng lẽ Trọng Minh có điểm gì đặc biệt sao? Anh nhìn cũng không giống kiểu người yêu thích trẻ con. Hay là nhờ gương mặt đẹp trai mà có thể mở được trường mầm non này? Đúng là có bản lĩnh thật.
Đừng nói là muốn nhận được lời khen từ mười bé mầm non, bây giờ mấy đứa nhỏ này gần như muốn liếʍ sạch đĩa rồi. Mỗi chiếc đĩa đều sạch sẽ hơn cả lúc mới rửa. Dù là canh cá hay nước sốt tôm rim dầu, đều không hề bị lãng phí một chút nào.
Khi phát hiện ra không thể xin thêm chút thức ăn nào từ bạn bè, bọn trẻ bắt đầu chuyển ánh mắt sang đầu bếp mới đến.
Những khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vây quanh Diệp Thời Âm, dùng giọng nói ngọt ngào năn nỉ: “Chị ơi, chị có thể nấu thêm một chút không? Chúng em vẫn còn đói lắm. Chị sờ thử xem, bụng chúng em vẫn còn phẳng lì đây này.”
Khả năng diễn đạt của mỗi đứa trẻ đều rất tốt, so với những đứa trẻ bình thường, chúng nói chuyện trôi chảy mà không hề lắp bắp.
Diệp Thời Âm chỉ có thể cười khổ, lắc đầu: “Có lẽ không được đâu, ăn quá nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho sức khỏe của các em.”
“Không sao đâu, chúng em thích ăn món chị nấu mà!”
Nhìn bọn trẻ ngoan ngoãn như thế, chẳng có chút nào giống như Trọng Minh miêu tả là "nghịch ngợm quậy phá", Diệp Thời Âm cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy. Cô đề nghị: “Nhưng mà, các em có thể nghĩ xem tối nay muốn ăn gì, chị sẽ nấu cho.”
“Vậy có thể ăn giống bữa trưa không?” Một bé thử mặc cả.
Ánh mắt Diệp Thời Âm lướt qua thời gian biểu treo trên tường. Ở những trường mầm non bình thường, thực đơn cho ba bữa một ngày thường được cố định trước, nhưng dường như ở trường mầm non Sơn Hải không có quy định này. Các bữa ăn hoàn toàn do đầu bếp quyết định.
Bữa sáng: 8 giờ.
Bữa trưa: 12 giờ.
Bữa tối: 5 giờ.
Khung giờ này thì khá là cố định.
Diệp Thời Âm sờ sờ bụng của Rồng Trắng Nhỏ, đúng là rất phẳng. Không biết thức ăn vừa nãy đã tiêu hóa đi đâu mất. Với những sinh vật đáng yêu như thế này, cô thực sự không thể kháng cự.
“Em rất thích chị, cái này tặng chị nè.” Rồng Trắng Nhỏ móc từ túi ra một chiếc vảy, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của Diệp Thời Âm.
Cảm giác lành lạnh. Khi cô cúi xuống nhìn, phát hiện trong tay mình là một chiếc vảy trắng tinh không tì vết. Cô không thể nhận ra đó là vảy của loài vật nào, nhưng nó rất đẹp. Không chỉ có màu trắng, mà dưới ánh nắng, còn phản chiếu ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
“Cảm ơn em nhé, chị rất thích món quà này. Đây là vảy của loài nào vậy?” Diệp Thời Âm ôm cô bé lên, nhưng ngay sau đó, cô lúng túng nhận ra mình không thể nhấc nổi cô bé.