Sau Khi Đánh Dấu Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương 3

Người phụ nữ cúi đầu chào, Quý Thời Hoan miễn cưỡng kéo tâm trí khỏi màn mưa ẩm ướt.

Nàng mở lời: "Tôi không ngờ cô lại đến."

Vóc dáng người phụ nữ mảnh mai, đứng thẳng tắp như cây trúc.

"Quý tiên sinh là một đối thủ đáng kính, chúng ta chỉ là có lập trường khác nhau. Đối với vụ tai nạn lần này... tôi cũng cảm thấy tiếc nuối và đáng tiếc."

Quý Thời Hoan khẽ cười nhạo, không hề nể nang: "Bên ngoài đều đồn là do Khương gia gây ra vụ tai nạn xe hơi này."

Người phụ nữ kiên định lắc đầu: "Không phải."

Ánh mắt cô ta trong sáng, không vướng chút bụi trần, giọng điệu mang theo sự kiêu hãnh "trong sạch tự nhiên sinh".

Quý Thời Hoan thầm nghĩ, kiếp trước có lẽ mình đã bị quỷ ám, mới dễ dàng tin theo lời xúi giục của Thư Ni.

Thấy nàng im lặng, người phụ nữ cũng không mất công giải thích.

Cô ta gật đầu với Quý Thời Hoan như một lời chào tạm biệt, xoay người đi về phía người tài xế đang đợi dưới mái hiên.

"Khương Bạc Yên."

Quý Thời Hoan gọi cô ta lại vào giây phút cuối cùng.

Người phụ nữ dừng bước, quay đầu lại.

"Cô trong sạch, không có nghĩa là những người bên cạnh cô cũng trong sạch." Quý Thời Hoan không hề che giấu sự hoài nghi trong lời nói.

Nàng lấy từ trong áo ra một tấm danh thϊếp vẽ hình hoa hướng dương, coi như một lời mời chân thành: "Khương tổng, có hứng thú bàn một vụ làm ăn không?"

Ánh mắt Khương Bạc Yên lướt qua tấm danh thϊếp, khẽ nhíu mày.

Tấm thϊếp nhỏ được thiết kế rất đẹp mắt, màu trắng cam chuyển dần như hy vọng đang dần bùng cháy. Ba chữ "Quý Thời Hoan" được bao quanh bởi những bông hoa hướng dương, như chúng tinh phủng nguyệt, lọt vào mắt cô -

Mọi thứ đều tốt, chỉ là không phù hợp với phong cách trầm ổn thường thấy trong giới kinh doanh.

Quý Thời Hoan cũng nhận ra vấn đề, ngón tay cái lướt nhẹ qua tấm danh thϊếp.

"Danh thϊếp mới vẫn chưa làm xong, mong cô thông cảm."

Câu trả lời của Khương Bạc Yên là tiếng bước chân vang lên lần nữa.

Chiếc ô đen che khuất màn mưa bụi, cũng che khuất bóng lưng yểu điệu của cô ta. Người phụ nữ đến và đi đều như một cơn gió vô hình, tuy không do người điều khiển, nhưng lại kỳ lạ xua tan đi một chút phiền muộn trong lòng Quý Thời Hoan.

Không đưa được danh thϊếp, nàng cũng không nản lòng, cất lại vào túi, xoay người bước vào màn mưa.

Đang là tiết xuân sâu, cây cối hai bên con đường đá xanh um tươi tốt, sau khi được mưa rửa sạch càng thêm xanh mướt. Quý Thời Hoan bước trên những cánh hoa tàn rơi xuống đất, gấu quần bị ướt một nửa.