Vị Hôn Thê Của Tôi Bị Show Hẹn Hò Đoạt Mất

Chương 7: Đừng mãi đi theo lối mòn

Câu đùa của Trần Hạc chẳng thời thượng hay cố gắng “bắt trend”, nhưng sự chân thành và duyên dáng tự nhiên vẫnkhiến khán giả bật cười sảng khoái.

Dòng bình luận “ha ha ha” tràn ngập màn hình.

Đúng như lời cô nói, đạo diễn lập tức chuyển góc quay chính sang trường quay thực tế. Trong khi đó, phần âm thanh chính và cửa sổ nhỏ ở góc vẫn giữ kết nối với phòng quan sát.

Trần Hạc và Điềm Điềm bắt đầu suy đoán về dàn khách mời lần này sẽ thuộc kiểu người nào, làm trong ngành nghề gì.Chỉ có Thẩm Tân An lại không tham gia.

Anh vẫn im lặng, ánh mắt dán chặt vào màn hình phòng quan sát – nơi vẫn đang phát tín hiệu điều chỉnh từ khu vực tiếp đón khách ngoài thảm đỏ.

Màn hình lớn lúc này được chia thành chín khung nhỏ. Mỗi khung là hình ảnh nội thất bên trong một chiếc xe đang di chuyển. Góc quay được sắp đặt vô cùng khéo léo, không lộ rõ diện mạo của khách mời, mà chỉ quay cận cảnh đôi tay của họ.

Lúc này, các khách mời đang thực hiện một nhiệm vụ đầu tiên. Chọn một chiếc mặt nạ theo yêu cầu từ ban tổ chức.

Điềm Điềm cầm bảng nhắc thoại, vừa hướng về màn hình nhỏ vừa giải thích quy tắc cho khán giả:

“Trong ngày ghi hình đầu tiên, tất cả khách mời sẽ đeo mặt nạ. Trước khi biết mặt nhau, họ sẽ phải tương tác hoàn toàn bằng cảm xúc và trực giác mà không thể nhìn thấy diện mạo của nhau.”

“Lần này, chương trình mời tổng cộng bốn nữ khách mời và năm nam khách mời. Mỗi người sẽ chọn một chiếc mặt nạ hình động vật. Chương trình đã chuẩn bị hai bộ mặt nạ giống nhau cho cả nam lẫn nữ, vậy nên có khả năng một số khách mời sẽ chọn trùng nhau.”

“Mặt nạ động vật à…”

Trần Hạc khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ suy tư:

“Lựa chọn này có thể phản ánh phần nào tính cách và sở thích của mỗi người. Nó giống như một dạng bài kiểm tra tâm lý vậy. Thông qua việc chọn mặt nạ, khách mời sẽ phần nào hiểu được đối phương.”

Điềm Điềm đặt tấm thẻ nhắc thoại xuống, giọng điệu có chút suy ngẫm:

“Nhưng cũng không loại trừ khả năng có người cố tình lợi dụng điều này, chọn những chiếc mặt nạ gây hiểu lầm để che giấu bản thân thật sự. Đôi khi, điều họ muốn thể hiện… chưa chắc đã là con người thực sự bên trong.”

Thẩm Tân An liếc nhìn chín khung hình nhỏ, chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra ngay bàn tay nào thuộc về Ôn Dư Nhân.Một cách hoàn toàn bản năng.

Không thể phủ nhận, đó là đôi tay đẹp nhất.

Ngón tay thon dài, trắng muốt. Từng đường nét trên đôi bàn tay đều thanh thoát, mỗi động tác lại mềm mại mà chừng mực.

Lúc này, ngón tay cô chầm chậm lướt nhẹ trên những chiếc mặt nạ trong khay, như đang cân nhắc kỹ càng trước khi đưa ra lựa chọn.

Thẩm Tân An hít sâu với tay mở nắp chai nước, uống một ngụm. Bên tai vẫn lắng nghe hai vị quan sát viên còn lại bàn luận về lựa chọn của các khách mời.

Trần Hạc chậm rãi phân tích, chất giọng vẫn mang theo nét điềm tĩnh đặc trưng:

“Dù chương trình chỉ quay cận cảnh bàn tay, nhưng một bàn tay cũng có thể tiết lộ rất nhiều thông tin. Chẳng hạn như nam khách mời số một. Da anh ta hơi ngăm, bàn tay to và đẹp nhưng các khớp xương rất rõ. Bên cạnh ngón tay còn có vết chai… Theo tôi, khả năng cao anh ấy từng phục vụ trong quân đội. Nếu đúng vậy, thì anh ta có lẽ sẽ chọn những chiếc mặt nạ mang tính tấn công cao như sói hoặc hổ.”

“Em lại nghĩ sẽ là sư tử đấy ạ.”

Điềm Điềm chống cằm, tán thành phân tích của Trần Hạc. Nhưng vẫn có suy đoán riêng, cô chỉ tay vào màn hình, mắt sáng lên:

“Cô giáo nhìn chiếc đồng hồ anh ta đang đeo đi, cả cổ tay áo vest lộ ra chút xíu, thêm mấy cái khuy măng sét nạm đá quý siêu đắt đỏ kia nữa. Nhìn một cái là biết kiểu đúng chuẩn tổng tài bá đạo trong truyền thuyết rồi. Mà tổng tài thì chỉcó thể là sư tử thôi, chúa sơn lâm của muôn loài, ngạo nghễ lẫm liệt!”

Cô quay sang thấy Trần Hạc khẽ bật cười liền đỏ mặt:

“Cô giáo đừng cười em! Tiểu thuyết toàn viết thế mà… À, anh ấy chọn rồi kìa!”

Ngay khi Điềm Điềm vừa dứt lời, nam khách mời số một đã chọn chiếc mặt nạ báo đen.

Điềm Điềm vỗ đùi đánh đét một cái:

“Trời ơi! Còn chút nữa thôi là đoán trúng rồi!”

Hai người tiếp tục hào hứng phân tích về các khách mời khác trên màn hình.

Còn Thẩm Tân An từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chỉ im lặng cầm chai nước, giống như hoàn toàn không hứng thú với mấy trò này.

Nhưng đúng vào lúc không ai ngờ tới, anh đột ngột đặt chai nước xuống, lần đầu tiên lên tiếng kể từ bắt đầu kết nối với hiện trường. Giọng nói của anh không cao nhưng đủ để mọi người trong phòng livestream lập tức bị hút theo.

Không chút chần chừ, anh liệt kê chính xác từng khách mời còn lại và dự đoán mặt nạ họ sẽ chọn. Giọng nói dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức không có lấy một giây ngập ngừng.

Mọi người kinh ngạc nhìn anh nói một hơi liền mạch, cho đến khi chỉ còn lại khách mời nữ số bốn. Vị khách mời cuối cùng vẫn chưa đưa ra lựa chọn.

Thẩm Tân An nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bàn tay mảnh mai, trắng muốt không đeo bất kỳ phụ kiện nào nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.

Anh khẽ nhếch môi, chậm rãi cất giọng:

“Tôi đoán…”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống.

“… Cô ấy sẽ chọn thỏ.”