"Chị dâu, đây là Tiểu Noãn nhà hàng xóm nhà chị đúng không? Mấy năm không gặp, con bé càng lớn càng xinh đẹp. Tiểu Noãn, dì là Vu Hồng, nếu cháu không chê thì cứ gọi một tiếng dì Hồng nhé. Tối qua anh trai dì có đến báo tin rồi, cả nhà dì đều rất biết ơn cháu."
Vu Hồng xúc động nắm chặt tay Giang Noãn, có thể thấy được công việc lần này quan trọng thế nào đối với gia đình họ.
Điền Phương đứng bên cạnh cũng phấn khởi không kém, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt còn hơi ươn ướt.
"Tiểu Noãn, lâu rồi không gặp, dạo này em vẫn ổn chứ?"
Cô ấy lo lắng nhìn miếng băng gạc trên trán Giang Noãn, trong mắt tràn đầy sự quan tâm chân thành.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, hồi nhỏ cô và Điền Phương chơi rất thân, chỉ là sau này gia đình Điền Phương chuyển đến khu nhà tập thể của nhà máy dệt bông nên hai người không còn qua lại nhiều nữa.
Giang Noãn mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không sao, trông ngoan ngoãn vô cùng.
"Em không sao."
"Không sao là tốt rồi. Một lát em viết cho chị địa chỉ nơi em sẽ xuống nông thôn. Sau này mình phải thường xuyên viết thư cho nhau, nếu ở nông thôn em thiếu thứ gì thì cứ báo cho chị, chị sẽ cố gắng giúp em."
Giang Noãn chỉ khẽ gật đầu, sau đó theo họ bước vào khu nhà tập thể.
Nhà của Điền Phương rộng khoảng sáu mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh. Không có bếp riêng, hầu như nhà nào cũng tự dựng một gian bếp nhỏ bên ngoài ban công.
Vừa vào nhà, Vu Hồng đã tự tay pha cho Giang Noãn một cốc sữa lúa mạch.
Thấy Vu Hồng hào phóng xúc hẳn ba thìa to, cho vào chén, Giang Noãn suýt thì sặc vì cảm thấy có chút ngọt khé cổ.
Nhưng phải công nhận rằng, sữa lúa mạch thời này có một mùi thơm sữa đậm đà, còn nguyên chất hơn nhiều so với những loại sau này.
Bọn họ cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề. Vu Hồng lấy ra số tiền và các phiếu mua hàng đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
"Tiểu Noãn, đây là 700 đồng và 100 đồng phiếu mua hàng toàn quốc, bao gồm phiếu lương thực, đường, thịt, cùng với phiếu vải và bông mà cháu cần. Cháu kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa chúng ta đến bệnh viện huyện làm thủ tục bàn giao công việc."
Vừa nói, Vu Hồng vừa đặt thêm một túi vải lên bàn.
"Đây là một ít vải mà dì đã chuẩn bị riêng cho cháu. Đây đều là vải có lỗi nhỏ được xử lý nội bộ trong xưởng của dì, thực ra chất lượng không có vấn đề gì, chủ yếu là hoa văn in ấn không được đẹp lắm. Cháu có thể dùng để may vỏ chăn hoặc ga giường đều được."
Mắt Giang Noãn sáng lên, món quà này đúng là rất thực tế. Ban đầu, cô còn định đi chợ đen tìm xem có thể kiếm được chút vải không, không ngờ Vu Hồng lại tặng luôn.
Giang Noãn mở túi vải ra xem, ít nhất cũng phải đến 20 thước vải. Ở thời đại này, chăn bông bình thường rộng khoảng một mét rưỡi, số vải này có thể may được mấy chiếc chăn.
Giang Noãn cũng không khách sáo, mỉm cười nói với Vu Hồng:
"Dì Hồng, vậy cháu cũng không khách sáo nữa, mấy thứ này đúng là cháu đang rất cần."
"Ôi dào, khách sáo cái gì chứ! Nhà dì có thể nhận được công việc này, con bé Phương Phương cũng không phải xuống nông thôn nữa. Ân tình này, sao có thể so với mấy tấm vải lỗi này được chứ."
Nói đến đây, Vu Hồng dường như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi:
"Tiểu Noãn, dì nghe chị dâu nói cháu định bán lại căn nhà trong viện đúng không?"
Nghe vậy, mắt Giang Noãn lóe lên. Có vẻ đối phương đang có nhu cầu nên mới hỏi, nếu không thì thời buổi này ai lại đi hỏi chuyện nhà cửa chứ.
Giang Noãn gật đầu đáp: "Dì Hồng, lần này cháu xuống nông thôn, cũng không biết có thể quay lại được không. Ngôi nhà này để lâu không có người ở cũng sẽ xuống cấp, chi bằng bán đi, giữ chút tiền phòng thân."