Thập Niên 70: Quân Tẩu Chỉ Muốn Sống Bình Yên

Chương 8: Cảnh Sát Đến

“Được. Là ông thì tốt, hiện tại có người báo án rằng ông chiếm đoạt tài sản cá nhân và cố ý gϊếŧ người. Mời tất cả theo chúng tôi về đồn để điều tra.”

Nghe đến ba chữ “cố ý gϊếŧ người”, cả nhà Giang Kiến Nghiệp mặt mày trắng bệch, ba đứa con ông ta theo phản xạ lùi ra sau mấy bước.

Trong lòng Giang Kiến Nghiệp cũng hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng phân bua:

“Đồng chí cảnh sát, chắc chắn có hiểu lầm ở đây! Chúng tôi là nông dân tám đời nghèo khó, bản thân tôi bây giờ còn là một công nhân gương mẫu, sao có thể gϊếŧ người được chứ? Các đồng chí chắc chắn nhầm lẫn rồi.

Còn về căn nhà này, đây là nhà đại bá tôi để lại. Bây giờ ông ấy mất rồi, chỉ còn lại một đứa cháu gái nhỏ, tôi thấy nó đáng thương nên mới đến giúp đỡ chăm sóc, hoàn toàn không có ý chuyện chiếm đoạt tài sản cá nhân như bọn họ nói đâu.”

Trong lòng Giang Kiến Nghiệp thấp thỏm không yên, tuyệt đối không thể để những tội danh này đổ lên đầu ông ta được. Với lại, ông ta ở nhà của đại bá mình thì có gì sai chứ?

Nhưng lời Giang Kiến Nghiệp vừa dứt, một bà cụ trong đám đông đã bước ra, hằn học nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Phi! Giang Kiến Nghiệp, ông còn liêm sỉ không hả? Ông cụ Giang hai mươi mấy tuổi đã bị cha ông đuổi ra khỏi nhà họ Giang. Hơn mấy chục năm nay, chúng tôi chưa từng thấy ông và gia đình ông qua lại với ông cụ.

Giờ ông cụ vừa gặp chuyện, mấy người lập tức chạy đến nhận họ hàng, mấy người tưởng hàng xóm láng giềng chúng tôi đều mù hết rồi chắc?”

Bà cụ này sống ngay bên kia đường, đối diện nhà Giang Noãn, bà đã ở đây hơn nửa đời người. Bà và ông ngoại Giang Noãn là hàng xóm quen biết nhau mấy chục năm. Dù không thể nói là hiểu rõ tường tận về gia đình Giang Chí Quân, nhưng ít nhất bà cũng biết ông cụ Giang có những người thân nào.

Lời bà vừa dứt, những người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng đồng tình.

“Đúng vậy! Năm đó, khi mẹ của Tiểu Noãn gặp chuyện, cha của ông còn định để em trai ông đưa cả nhà qua nhà ông cụ Giang ở. Chuyện này cả khu phố chúng tôi đều chứng kiến tận mắt! Mấy người chẳng phải muốn chiếm đoạt tài sản của ông cụ Giang chỉ vì trong nhà không có con trai hay sao?”

“Chị Trần nói đúng! Giờ chị nhắc tôi mới nhớ ra, năm đó ông cụ Giang đã chính thức cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang rồi. Việc này chắc chắn trong hồ sơ khu phố vẫn còn lưu lại, chỉ cần điều tra một cái là biết ngay thôi.”

Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt của cả nhà Giang Kiến Nghiệp càng lúc càng khó coi. Ba đứa con của ông ta sợ đến mức đã trốn biệt vào trong nhà, không dám ló mặt ra ngoài.

Đồng chí cảnh sát dẫn đầu nhíu mày trước khung cảnh hỗn loạn này, sau đó trực tiếp tiến về phía Giang Kiến Nghiệp, lạnh lùng hỏi:

“Giang Kiến Nghiệp, nếu ông nói gia đình ông đến đây để chăm sóc đồng chí Giang Noãn, vậy cô ấy đang ở đâu?”

“Chuyện… chuyện đó… con bé chắc lại chạy đi đâu chơi rồi. Đồng chí cảnh sát, đứa cháu gái này của tôi bị ông ngoại nó chiều hư từ nhỏ, sắp thành người lớn rồi mà suốt ngày không chịu ở nhà, cứ suốt ngày ở bên ngoài, ai mà biết nó đi với ai, làm những gì chứ?”

Phùng Thúy Hương nhanh chóng đảo mắt, kéo Giang Kiến Nghiệp ra phía sau, rồi vội vàng xen vào trách móc trước mặt cảnh sát.

Sắc mặt đồng chí cảnh sát lập tức trầm xuống, không nói nhiều liền rút ngay còng tay ra.

“Giang Kiến Nghiệp, Phùng Thúy Hương, chúng tôi vừa nhận được báo án, các người bị cáo buộc cố ý gϊếŧ người đối với đồng chí Giang Noãn. Mời các người theo chúng tôi về đồn để phục vụ điều tra.”