“Thiếu tướng, đây là dịch dinh dưỡng của ngài.” Phó quan nhẹ nhàng đặt chai dịch dinh dưỡng lên bàn.“Còn đồ ăn phu nhân làm đã nguội rồi, tôi dọn luôn nhé?”
Đúng lúc đó, Alpha đang nhắm mắt chợt giơ tay ra ra hiệu ngừng lại.
Phó quan dừng lại động tác để chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Cung Ngự đưa tay — ngón tay thon dài đeo găng trắng — chống lên huyệt thái dương, vẻ mặt anh mệt mỏi: “Không cần dọn. Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Vâng.” Phó quan đóng cửa rồi nhẹ nhàng rời đi.
Giờ đây trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Cung Ngự.
Anh tựa vào ghế, tay xoa huyệt thái dương đang đau nhức.
Đột nhiên, anh lại nghĩ đến Đường Liên.
Anh vốn có tật đau đầu, một lần nọ khi đang làm việc tại nhà, anh nhắm mắt, tay day thái dương để thư giãn.
Lúc đó pheromone của Omega nhẹ nhàng lan vào thư phòng. Đó là một mùi hương hiếm thấy — dịu dàng, quyến rũ, ngọt ngào như trầm hương quý giá, xuyên qua từng lớp màn mỏng, len lỏi vào trong.
Giống hệt con người của Đường Liên — thần bí, thanh nhã, đầy khí chất phương Đông.
Pheromone của Đường Liên và anh hoàn toàn phù hợp, thậm chí có thể giúp anh giảm đau đầu. Vì thế, hôm đó Cung Ngự ngầm cho phép Đường Liên bước vào.
Nói là “bước vào”, nhưng Đường Liên lại cực kỳ nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh nào khi tiến lại gần anh.
Tuy với một Alpha cấp cao như anh, điều này chẳng khác nào lén lút vụng về.
Dù không cần mở mắt, Cung Ngự cũng có thể cảm nhận được Đường Liên đang đến gần phía sau mình.
Tấm lưng bị lộ ra khiến Cung Ngự hơi khó chịu, anh chuẩn bị mở mắt cảnh giác thì…
Bàn tay thon dài của Omega nhẹ nhàng đặt lên thái dương anh.
Khi Đường Liên dùng kỹ thuật mát-xa chuyên nghiệp để xoa dịu huyệt thái dương và da đầu anh thì mùi hương kia cũng như dòng lụa mềm quấn lấy anh, xuyên qua da thịt của anh, tuy không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp đầy hình tượng.
Một cảm xúc xa lạ nhưng mãnh liệt dâng trào trong anh.
Cung Ngự chợt nắm lấy cổ tay Đường Liên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Omega ấy, anh lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài.”
Lần đó, anh đã mất kiểm soát và để lại trên cổ tay Đường Liên một vết bầm tím rất sâu.
Vì thế mà hôm nay, khi ánh mắt Cung Ngự lướt qua chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay Đường Liên, trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên nhớ tới vết bầm ấy… Cùng với những ngón tay mềm mại, mảnh khảnh kia.