Sau Khi Tôi Ruồng Bỏ Nữ Chính Cuồng Loạn, Cô Ấy Đã Hắc Hóa

Quyển 1 - Chương 3

Chỉ là nàng không thể ở lại kinh thành nữa, nơi mà nàng rất yêu thích, thật đáng tiếc.

"Tỷ tỷ, tỷ có phải đang nghĩ..."

"Ta không nghĩ gì cả!"

Xuân Tẫn vội cắt ngang lời ả, nhét cả rổ anh đào nhỏ vào lòng Triệu Thanh Dung, thẳng thừng đuổi khách: "Tim muội không có vấn đề gì, về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng ra ngoài nắng."

Triệu Thanh Dung không cam tâm đứng dậy, lúc nhận rổ anh đào, ả nhân tiện nắm lấy tay nàng, nghiêng người lại gần thì thầm: "Tỷ tỷ đi đâu cũng đừng quên mang muội theo nhé."

Xuân Tẫn mặt không đổi sắc: "Muội muội đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?"

Triệu Thanh Dung đứng thẳng dậy, bốc một quả anh đào bỏ vào miệng, hơi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả.

"Tỷ tỷ bận rộn, muội ngày mai lại đến thăm tỷ."

Ả ta ung dung rời đi, không quên tiện tay xách theo quả dưa hấu ướp lạnh.

Xuân Tẫn nhìn theo bóng lưng ả một lúc, bỗng nhiên giật mình, vội vàng đi vào trong phòng. Bây giờ không phải lúc để tâm đến Triệu Thanh Dung, nàng có việc quan trọng hơn phải làm.

May mắn thay, nàng đã có sự chuẩn bị từ trước, đổi hết những đồ vật quý giá thành ngân phiếu, chỉ cần mang theo một chiếc bọc nhỏ là đủ.

Lục lọi tìm ra những ngân phiếu giấu ở khắp nơi, đóng gói xong xuôi, Xuân Tẫn mệt mỏi toát mồ hôi. Vừa ngồi xuống định uống ngụm nước, nàng liền thấy Đào Chi đang dựa vào cửa, ánh mắt ngóng trông nhìn nàng.

"Ừm... ngươi..."

"Phu nhân, người muốn đi rồi sao?"

Xuân Tẫn im lặng, Đào Chi là nha hoàn thân cận của nàng, chắc chắn không thể giấu được.

Đào Chi bước vào, quỳ thẳng xuống trước mặt nàng: "Phu nhân, xin hãy mang theo nô tỳ. Nô tỳ muốn tiếp tục hầu hạ người."

"Ta có thể sẽ đi về phương nam, trên đường rất vất vả, ngươi..."

"Nô tỳ không sợ."

Đào Chi ngẩng đầu nhìn nàng, đôi đồng tử đen láy tỏa ra ánh sáng mong đợi, khiến người ta khó lòng từ chối.

Phủ này toàn những mỹ nhân hệ mèo, đúng là một thử thách không nhỏ đối với nàng.

Xuân Tẫn thở dài một hơi, nói: "Được, vậy ngươi hãy theo ta."

Đào Chi là nha hoàn được đưa đến hầu hạ nàng sau khi nàng vào phủ, lúc đó nàng ta mới mười ba tuổi, nhưng cô bé rất lanh lợi, thông minh, chưa bao giờ khiến nàng phải lo lắng.

Với số tiền mà nàng có, nuôi thêm một nha hoàn nhỏ chắc không thành vấn đề.

Liếc nhìn chiếc bọc lớn đặt trên giường, Xuân Tẫn trong lòng hơi áy náy. Xin lỗi Phạm tướng quân, thϊếp đã lấy một ít tiền của chàng, nhưng hai năm nay thϊếp đã quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho chàng, không có công lao cũng có khổ lao, cứ coi như đó là tiền công của thϊếp vậy.