Ngày hôm sau là ngày đi học, Giang Cốc Vũ dậy sớm. Sau khi rửa mặt và mặc quần áo chỉnh tề, cô chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng thì đồng hồ báo thức của Lục Nam Đăng cũng vang lên.
Cô do dự một chút, dù không muốn cùng Lục Nam Đăng liên hệ gì, nhưng cô không phải người thù dai, nên vẫn lịch sự hỏi: “Tớ định ra ngoài ăn sáng, cậu có muốn tớ mang gì về không?”
Lục Nam Đăng cuộn tròn trong chăn, thò đầu ra một cách mơ màng và nói: “Sữa đậu nành và bánh vừng.”
“Ừ.” Giang Cốc Vũ cảm thấy Lục Nam Đăng lúc này không quá lạnh lùng và xa cách, thậm chí còn có chút đáng yêu. Cô lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế, rồi mở cửa đi đến nhà ăn.
Khi Lục Nam Đăng đến lớp và nhìn thấy sữa đậu nành và bánh trên bàn, anh hơi ngạc nhiên một chút rồi mới nhớ ra là Giang Cốc Vũ đã hỏi anh có muốn mang đồ ăn sáng không.
Anh do dự không biết có nên trả tiền cho cô ngay bây giờ không, nhưng nhìn thấy đám người tụ tập xung quanh cô, anh quyết định từ bỏ.
Để tối nay nói sau vậy.
Đây là lần đầu tiên trong tháng này Lục Nam Đăng ăn sáng, và cơn đau dạ dày âm ỉ của anh cũng dịu đi nhiều.
Không lâu sau, tiết học đầu tiên bắt đầu, đó là tiết toán của giáo viên chủ nhiệm. Thầy giáo thở dài và phê bình nhiều học sinh trong lớp đã mắc những lỗi cơ bản trong bài kiểm tra trước đó, đồng thời khen ngợi một số học sinh xuất sắc trong kì thi. Giang Cốc Vũ bị phê bình rất nhiều, còn Lục Nam Đăng thì được khen ngợi không ngớt.
Giang Cốc Vũ không tự giác bĩu môi.
Khi bài kiểm tra được phát xuống, ban đầu cô không đặc biệt suy nghĩ gì, dù thấy điểm số 49 đỏ chói trên bài, trong lòng cũng không chút giao động. Nhưng khi cô vô tình liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Lục Nam Đăng phía sau, cô vô tình chạm phải ánh mắt của anh.
Giang Cốc Vũ có thị lực rất tốt, liếc mắt đã thấy điểm trên bài của Lục Nam Đăng, đồng thời giáo viên chủ nhiệm cũng đang lớn tiếng khen ngợi : “Lục Nam Đăng lần này đạt 149 điểm, không phải vì làm sai câu nào, mà là vì tôi nghĩ cách giải của em có thể chi tiết hơn nữa, nên đã trừ một điểm. Mọi người nên học tập từ em ấy!”
Cô lập tức đỏ mặt.
Giang Cốc Vũ theo bản năng dùng tay che điểm số 49 của mình, quay lại ngồi thẳng và nhìn về phía giáo viên, vẻ mặt nghiêm túc như đang chăm chú lắng nghe, nhưng đôi tai đỏ bừng đã tố cáo sự bất an trong lòng cô.
Xấu hổ quá.
Điểm của cô chỉ bằng số lẻ của người ta, cố tình là cô còn không ưa gì người ta, nhưng giờ đây so không bằng.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cô là người duy nhất trong lớp có tư thế đứng đắn và có vẻ nghiêm túc nhất, nên nghĩ rằng cô có điều gì đó muốn nói, và nhẹ nhàng hỏi: “Giang Cốc Vũ, dù lần trước bài kiểm tra không được lý tưởng, nhưng thái độ của em rất tích cực. Em có ý tưởng gì để cải thiện điểm số không?”
Giang Cốc Vũ mặt đầy đau khổ, không ngờ mình lại xui xẻo bị gọi tên.
Cô khô khan trả lời: “Học tập chăm chỉ.”
Giáo viên chủ nhiệm không để ý câu trả lời qua loa của cô, dù sao câu này cũng rất đúng. Ông gật đầu đồng ý nói: “Nếu em đã có quyết tâm học tập, sau bài kiểm tra này là đến lúc đổi chỗ, em ngồi cùng bàn với Lục Nam Đăng luôn nhé.”
“Hãy thường xuyên hỏi bài em ấy, hy vọng lần sau em sẽ có kết quả tốt hơn.” Giáo viên khích lệ.
Giang Cốc Vũ mặt tái mét.