Cố Tiểu Khê có chút hối hận vì không kiểm tra trước xem trong túi có những gì.
Lục Kiến Sâm nhìn thấy thứ bên trong cũng hơi bất ngờ, thấy cô gái nhỏ lộ vẻ tiếc nuối, anh dịu giọng nói: “Lần sau, em gửi thêm đồ cho bác Hách cũng được.”
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Chỉ còn cách đó thôi!”
Sau khi trời sáng, rảnh rỗi không có việc gì làm, Cố Tiểu Khê lấy giấy bút ra, trên chuyến tàu hỏa viết bức thư đầu tiên kể từ khi rời nhà.
Cô dự định sẽ gửi thư ngay sau khi xuống tàu!
Cùng lúc đó.
Ở đơn vị quân đội, Cố Đại Xuyên đã tính toán thời gian để đi đón em gái mình.
Anh không thể ngờ rằng, doanh trưởng Lục, hay còn được mọi người gọi là Lục Diêm Vương, lại lặng lẽ cưới em gái anh, trở thành em rể của anh.
Vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, anh cũng có chút đắc ý!
Lục Diêm Vương lạnh lùng, đáng sợ như thế, nghe nói còn là người không dính dáng gì đến phụ nữ, vậy mà cuối cùng cũng bị em gái anh thu phục!
Nhưng sau khi đắc ý xong, anh lại thấy lo lắng vô cùng.
Anh sợ em gái mình quá yếu đuối, không chịu nổi tính khí nóng nảy của Lục Diêm Vương!
Khi trong đầu lúc thì lo lắng, lúc lại vui mừng như bắn pháo hoa, bỗng có người từ phía sau vỗ vào vai anh.
“Đại Xuyên, báo cho cậu một tin vui!”
Cố Đại Xuyên nhìn thấy La Dương của Tiểu đoàn Ba, người anh em tốt của mình, liền cười vỗ một cái lên vai đối phương.
“Nói đi, tin vui gì?”
La Dương ghé sát vào tai anh, vẻ mặt thần bí: “Tôi vừa nghe doanh trưởng của chúng tôi nói, Lục Diêm Vương lại lập công, có khả năng sẽ thăng chức phó đoàn trưởng!”
“Cái gì?” Cố Đại Xuyên sững sờ: “Lại lập công?”
Chẳng phải mẹ anh vừa gọi điện bảo Lục Diêm Vương đưa em gái anh đi theo quân đội, hiện đang trên tàu hỏa, bảo anh đến đón sao? Sao giờ lại lập công nữa rồi?
Khoan đã, lập công nghĩa là đã gặp nguy hiểm, vậy em gái anh chẳng phải cũng lâm vào tình thế nguy hiểm sao?
Vừa nghĩ đến đây, cả người anh lập tức hoảng loạn.
Anh túm lấy cổ áo La Dương, sốt ruột hỏi: “Doanh trưởng của cậu còn nói gì nữa không? Doanh trưởng Lục có bị thương không? Em gái tôi thì sao?”
La Dương vội vàng lắc đầu: “Không biết cụ thể, nhưng chắc là không bị thương đâu!”
Cố Đại Xuyên vẫn không yên tâm, buông La Dương ra, lập tức chạy đến bộ chỉ huy sư đoàn để hỏi tình hình.
Nửa tiếng sau, khi quay về từ bộ chỉ huy sư đoàn, tinh thần của Cố Đại Xuyên đã khác hẳn.
Anh không thể tin nổi, chỉ là đi tàu hỏa thôi mà Lục Diêm Vương lại vừa đào đất cứu người, vừa bắt gián điệp, đúng là quá náo nhiệt!
Điều khiến anh tự hào nhất chính là em gái anh cũng lập công!
Theo lời sư trưởng, cấp trên còn định khen thưởng Tiểu Khê. Giờ anh chỉ muốn lập tức báo tin này cho ba mẹ biết.
Anh vừa huýt sáo vừa quay lại doanh trại, muốn tìm ai đó khoe khoang một phen, nhưng lại phát hiện bầu không khí ở đây có gì đó không đúng.
Anh túm bừa một người hỏi: “Sao ai cũng mặt mày ủ rũ thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Liên trưởng, doanh trưởng Tiêu của Tiểu đoàn Hai hy sinh rồi!”
Sắc mặt Cố Đại Xuyên thay đổi: “Tối qua chẳng phải nói vẫn đang cấp cứu sao?”
“Đúng vậy. Nhưng vừa rồi bệnh viện báo tin… không cứu được nữa rồi.”
Cố Đại Xuyên thở dài một hơi, không nói thêm gì.
Lúc này, anh lại cảm thấy may mắn vì tàu hỏa bị sạt lở đường ray, khiến hành trình bị chậm lại. Nếu không, người dẫn đội trong nhiệm vụ tối qua đã không phải doanh trưởng Tiêu, mà là Lục Diêm Vương rồi.
Lục Diêm Vương rất mạnh, nhưng anh cũng sợ rằng người hy sinh sẽ là anh ta.
Trước đây, anh không quan tâm Lục Diêm Vương ra sao. Nhưng bây giờ, một cảm giác mãnh liệt bỗng trào lên trong lòng, đó là anh tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng của Lục Diêm Vương. Anh nhất định phải mạnh lên, để khi làm nhiệm vụ có thể bảo vệ anh ta.
Em gái anh không thể trở thành góa phụ được, nhất định phải có người yêu thương và che chở suốt đời!
Nghĩ vậy, anh lập tức thổi còi tập hợp binh sĩ, ra lệnh huấn luyện tăng cường!