Tôi Là Thế Thân Cho Chó Á!!!

Chương 4

Nghe vậy, biểu cảm của Cố Sở thoáng thả lỏng, hắn vùi đầu vào bờ vai thon dài mượt mà của Giang Trản: "Tôi lo cho anh..." Vì thế nên mới muốn biết tin tức về anh mọi lúc mọi nơi.

"Mấy ngày nay, tâm trạng tôi quả thực không tốt lắm." Cố Sở thành thật nói.

Vì vậy, khi một lần nữa nhìn thấy tên của Giang Trản và Lục Minh xuất hiện cùng nhau trên hot search hôm nay, hắn không đợi Hoắc Đình ra tay mà lập tức cho người gỡ xuống.

Giang Trản nghe vậy liền chớp chớp đôi mắt trong veo, Cố Sở quả thật có ham muốn kiểm soát rất mạnh với tình nhân, từng cử động nhỏ cũng phải biết.

Không biết còn tưởng rằng Cố Sở yêu anh đến chết đi sống lại.

Cũng may họ chỉ là tình nhân, có một số chuyện có thể mơ hồ bỏ qua. Nếu thật sự là người yêu, e rằng khó mà hòa hợp thế này.

Lý do Cố Sở không vui, Giang Trản cũng hiểu rõ. Vài ngày trước, Lục Minh nhân cơ hội diễn chung đã nắm lấy tay anh, ngầm ám chỉ rủ anh đi uống rượu vào buổi tối sau khi kết thúc cảnh quay.

Những chuyện thế này trong giới không hề hiếm gặp, "vợ chồng đoàn phim", "cặp đôi đoàn phim" đều có cả.

Chỉ cần không làm ầm ĩ ra ngoài đoàn, người khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao phim đóng máy rồi thì ai đi đường nấy.

Nhưng Giang Trản không hứng thú với chuyện này, anh rút tay ra, từ chối bằng cách nói mình không biết uống rượu.

Chuyện này vốn dĩ dựa trên nguyên tắc tự nguyện, hơn nữa phim cũng sắp quay xong rồi, nói đến mức này thì ai cũng hiểu ý, không cần làm rối lên.

Ai ngờ Lục Minh lại chẳng hiểu chuyện, còn nói với anh rằng không cần phải làm bộ làm tịch, chuyện này trong giới quá đỗi bình thường, mấy nhân vật lớn khi có hứng thú còn đổi người chơi, đâu ai quan tâm mấy người trong đoàn có giữ mình hay không.

Hơn nữa, không cần treo cổ trên một cái cây, quen thêm vài người cũng chẳng sao.

Thế nên, Giang Trản tặng cho hắn ta một chữ "Cút."

Lương An đứng gần đó nghe được cuộc đối thoại, mặt mày tái mét. Chuyện này Lương An chắc chắn không thể giấu Hoắc Đinh, mà Hoắc Đình cũng không dám giấu Cố Sở.

Chẳng bao lâu sau, Lục Minh bị cắt mất một cảnh quan trọng và bị cho đóng máy sớm.

Không ai trong đoàn phim nói gì, chỉ có Lương An bảo là vấn đề từ phía đạo diễn, Giang Trản cũng xem như vậy thật.

Chuyện đã qua, Giang Trản không để tâm lắm, ai ngờ hôm nay lại bị khui ra.

Anh biết Cố Sở có tính chiếm hữu rất cao đối với tình nhân, mà anh tạm thời chưa muốn cắt đứt với Cố Sở nên đương nhiên cũng không muốn để hắn buồn bực trong lòng, thế là quyết định về sớm để dỗ dành vị Tổng giám đốc Cố khó tính, sáng nắng chiều mưa này.

"Nhưng mà anh về là tôi vui rồi." Cố Sở nói bên tai Giang Trản.

Giang Trản xoa nhẹ tóc hắn, cười nói: "Dễ dỗ thật." Câu này không sai chút nào, Tổng giám đốc Cố hai mươi tám tuổi, đôi khi chẳng khác gì một đứa trẻ, chỉ cần nói mấy câu dễ nghe là đã có thể vui vẻ cả nửa ngày.

"Vậy để tôi làm anh cũng vui đi." Cố Sở ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh.

Giang Trản còn chưa kịp mở miệng, Cố Sở đã đột nhiên chìm hẳn xuống nước, ngay cả đầu cũng không chừa.

Sợ hắn khó chịu, Giang Trản định mở chốt xả nước, nhưng Cố Sở lại ngăn anh lại dưới nước.

Một lúc sau, Cố Sở trồi lên, ho khan hai tiếng rồi lại lặn xuống...

"Đồ điên." Giang Trản hơi ngửa đầu, khẽ thì thầm, tay anh nắm chặt lấy tóc Cố Sở. Không biết là nước hay là mồ hôi chảy từ trán anh xuống chóp mũi rồi từ chóp mũi trượt xuống cằm, cuối cùng men theo đường nét thanh tú nhỏ giọt xuống nước, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Nước trong bồn tắm tràn lên bốn phía, dư thừa tràn ra ngoài, rơi xuống sàn nhà sáng bóng, vang lên âm thanh ào ào.

Cố Sở toàn thân ướt đẫm ngồi trên người Giang Trản hỏi: "Vui chưa?"

Giang Trản không trả lời, nhưng hơi thở lại dồn dập hơn hẳn, Cố Sở cười đắc ý, tiếp tục mạnh mẽ hơn.

"Đúng là đáng bị chơi."

Giang Trản nói, một tay giữ chặt Cố Sở sợ hắn trượt vào trong nước, một tay mò mẫm mở nước nóng. Nếu làm loạn trong bồn tắm quá lâu, nước sẽ nguội, mở nước nóng để giữ nhiệt độ ổn định.

Hơi nóng từ dòng nước bốc lên, phủ mờ cả tấm gương bên cạnh, rồi dần dần đọng lại thành những giọt nước, chảy dài thành từng vệt.

Từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng khe khẽ thoát ra từ cổ họng.

Giang Trản cố tình hạ thấp giọng: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để người ta nghe thấy."

Mặc dù biết rõ sẽ không ai dám bước vào, nhưng trái tim Cố Sở vẫn không kìm được mà đập nhanh hai nhịp vì câu nói đó, cả cơ thể cũng căng cứng lại.

Giang Trản hơi nheo mắt.

Tiếng nước chảy xuống sàn vang lên dồn dập hơn.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Giang Trản nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Nếu không làm sạch kịp thời, tàn dư để lại có thể gây bệnh.

Làm xong mọi thứ, anh khoác áo ngủ lên người, thay ga giường rồi bế Cố Sở về giường.

Cố Sở rất ngoan ngoãn, bị bọc kín mít mà vẫn như một con hồ ly, nhìn anh cười đầy gian xảo.

Giang Trản lắc đầu, tiện tay gom hết quần áo bẩn và ga giường vừa thay cho vào máy giặt.

Còn về đồ lót của cả hai, Giang Trản khi đi quay phim bên ngoài thường mặc loại dùng một lần, hôm nay cũng không ngoại lệ, trực tiếp ném đi, của Cố Sở thì anh dùng tay vò sạch rồi phơi lên.

Nói đến chuyện giặt đồ lót, thực ra là Cố Sở chủ động làm trước, khiến Giang Trản vốn chuẩn bị làm một tình nhân ngoan ngoãn bị hoảng hốt không thôi.

Sau này chuyện đó trở thành điều bình thường, ai rảnh thì người đó giặt.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm, Giang Trản chỉ sấy tóc cho khô một nửa rồi trở lại giường chuẩn bị ngủ.

Cố Sở đã chừa sẵn một chỗ cho anh.

Giang Trản thích mặc đồ ngủ khi ngủ, còn Cố Sở thì quen ngủ trần.

Lúc mới dọn vào ở chung, Giang Trản từng nghĩ, là một tình nhân biết chiều chuộng, liệu anh có nên học theo Cố Sở ngủ trần không.

Cố Sở nhận ra suy nghĩ của anh nên ngăn lại.

"Không cần để ý tôi, anh cứ làm theo ý mình." Khi đó, Cố Sở đã nói vậy.

Không cần thay đổi thói quen, Giang Trản tất nhiên không có ý kiến gì.

Ở một góc độ nào đó, Cố Sở rất rộng rãi, hắn đã cho Giang Trản đủ tự do.

Nằm xuống, Cố Sở rất tự nhiên lăn vào lòng Giang Trản.

Giang Trản cũng rất tự nhiên ôm lấy hắn, hôn lên trán rồi nói: "Ngủ ngon."

Cố Sở biết anh đã mệt, bèn nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp: "Ngủ ngon."

Không lâu sau, hơi thở của Giang Trản trở nên đều đặn, sâu lắng. Cố Sở mở mắt, nhìn anh say ngủ, mãn nguyện rúc vào lòng anh thêm một chút.