Sống Lại Thành Áo Bông Nhỏ May Mắn

Chương 6

Cảm xúc này cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt, Nhã Khanh đã nhanh chóng quên nó đi. Thứ tình cảm bố thí này thì tính là gì chứ?

Ông ta vừa ích kỷ vừa sĩ diện, tuy không phải lại loại người độc ác gì cho cam, nhưng với điều kiện là không đυ.ng chạm lợi ích của ông ta thì mới tỏ ra hiền lành một chút, bằng không thì người già trẻ nhỏ ông ta cũng chẳng bỏ qua, nói chi tới con gái ruột của mình.

Sau khi cả nhà ăn sáng xong bèn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, phỏng chừng là nể mặt con trai vẫn còn trong bụng Lạc Ngọc Phân, Lương Chính Dùng không hề lười biếng. Nhận hết mấy việc nặng trong nhà, sau khi dọn dẹp xong thì xem thử còn thiếu gì rồi cũng nhận nhiệm vụ ra ngoài mua đem về.

Lạc Ngọc Phân cũng dần dần không còn giận dỗi Lương Chính Dũng nữa, bởi vì bà vô thức nhận ra, sau khi rời khỏi làng, bà không còn chút tự tin nào.

Khi còn ở quê, mặc kệ Lương Chính Dũng có ra sao, bà chỉ cần vất vả trồng trọt thêm một chút, hoặc nhận may vá giùm người ta là đã đủ tiền nuôi con rồi. Nhưng ở đây, bà chỉ có thể dựa vào chồng.

Mọi thứ đều phải bỏ tiền ra mua, bây giờ cùng lắm bà chỉ có thể ra tiệm tạp hoá mua ít đồ dùng hằng ngày. Chứ còn chỗ mua củi than hay gạo mì, mấy loại đồ nặng bà hoàn toàn không biết được bán ở đâu.

Mấy thứ này phải đợi bà gọi Lương Chính Dũng dẫn đi làm quen.

Dĩ nhiên là Lương Chính Dũng cũng không định ngồi không ở nhà, sau khi thái độ của Lạc Ngọc Phân không còn khó chịu như trước nữa, ông ta bèn dẫn bà đi dạo quanh thôn một vòng.

Chỉ cho bà biết quảng trường của thôn ở đâu, muốn mua thứ gì thì phải đến đâu mới có bán, chỗ nào là nơi họp chợ, vân vân,...

Trong lúc Lương Chính Dũng đang sắp xếp hành lý, bỗng nhiên có khách tới nhà.

Lương Hồng Quyên thấy Lương Chính Dũng, vui vẻ nói: "Anh hai! Trong nhà dọn dẹp xong chưa?"

Sau đó, bà ta quay lại nói với Nhã Khanh và Lạc Nhã Kỳ: "Nhã Nhã và Kỳ Kỳ đã lớn vậy rồi à? Đến đây xem cô út mang cho hai đứa cái gì nè!"

Nhưng chẳng hề quan tâm tới Lạc Ngọc Phân, xem bà ấy như vô hình.

Nhưng chồng bà ta là Hồ Xuyên Tử lại ngại ngùng quay về phía Lạc Ngọc Phân, sau đó kêu một tiếng "Chị dâu" rồi mới đưa đồ trên xe qua.

Lạc Ngọc Phân cũng chẳng thèm để ý, Lương Ngọc Quyên ghét bà, bà cũng chẳng ưa gì bà ta. Tham lam thì cũng thôi đi, đã vậy còn vô ơn, thù dai, không biết xấu hổ. Lúc không cần thì mỉa mai châm chọc, lúc cần thì nịnh bợ làm như thân thiết lắm.

Tất nhiên là Nhã Khanh cũng biết rõ tính nết bà cô này, nên cô căn bản không tính kết thân với bà ta. Kiếp trước vì mẹ lạ nước lạ cái, bình thường còn phải một nách ba đứa con thơ nên bất đắc dĩ phải qua lại với Lương Hồng Quyên.

Kiếp này có cô ở đây, tất nhiên sẽ không để mẹ phải chịu đựng bà ta nữa.

Lương Chính Dũng đón Lương Hồng Quyên vào nhà, Lương Hồng Quyên nhìn vali hành lý vẫn còn để trên giường, thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói:

"Em đang muốn nói với anh hai, ông chủ bên kia tới rồi. Được thì anh qua sớm chút đi. Mỗi ngày được cả trăm đồng lận!"

Lương Chính Dũng cũng hiểu được ẩn ý của bà ta, nói: "Chị dâu của em chưa quen chỗ, anh dẫn cô ấy đi xung quanh một lần để làm quen. Em không nói thì anh cũng chuẩn bị qua đó đây."