Xuyên Nhanh: Tiểu Yêu Tinh Kiều Mị, Vai Ác Cưng Chiều Đến Phát Điên Rồi

Thế giới 1 - Chương 19

"Đưa con đi làm quen với mọi người, sau này còn tổ chức riêng một buổi tiệc, giới thiệu con với những người trong giới."

"Con thích không?"

Lâm Noãn Noãn đương nhiên là thích rồi, cô ta hoàn toàn dẹp bỏ nỗi bất an trong lòng, nép vào lòng Tống Lâm, mặt ửng hồng.

Hiển nhiên là vô cùng mong đợi buổi tiệc sau này.

Tô Vãn từ nhà họ Tô đi ra, trên tay ngoài một chiếc điện thoại ra thì không có gì cả, cô cũng không biết vị trí cụ thể của nhà cha mẹ ruột nguyên chủ ở đâu, trong sách cũng không viết rõ.

Buổi sáng cô dậy đã hơi muộn, ăn xong bữa sáng, à không, phải nói là bữa trưa, lại đấu khẩu với Tống Lâm một trận, đợi đến khi cô bước ra khỏi cửa nhà họ Tô đứng ở đây đã gần một giờ chiều rồi, mặt trời đứng bóng, chiếu đến mức cô có chút choáng váng.

Cô ngẫm nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Tây Từ.

Số điện thoại này vẫn là lần trước sau khi cưỡng ép làm bạn gái Lục Tây Từ, trước khi hai người chia tay, Lục Tây Từ đã phái người đưa cho cô.

Sau khi gọi điện thoại, cô áp ống nghe vào tai.

Sau một hồi tiếng "tút tút", giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ai?"

Tô Vãn đứng bên đường, nhà họ Tô cũng không nằm ở trung tâm thành phố, mà là ở khu biệt thự dành cho người giàu có gần rìa trung tâm, phong cảnh khá đẹp, bình thường rất ít người qua lại, ra vào đều có xe sang đưa đón.

Cô vừa đi bộ từ biệt thự nhà họ Tô ra đến ven đường, chân đã có chút mỏi nhừ.

Lúc này nghe thấy giọng Lục Tây Từ, hình tượng tiểu thư đỏng đảnh bắt đầu bộc lộ hoàn toàn: "Lục Tây Từ! Em bị đuổi ra khỏi nhà rồi! Anh còn không mau đến đón em đi!"

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hiếm khi im lặng một thoáng, cuối cùng mới nói: "...Tô Vãn?"

"Bạn trai như anh lại để bạn gái mình mang giày cao gót đứng ở ngoài này, eo đau chân mỏi, anh còn không mau đến đi? Có ai làm bạn trai như anh không hả?" Hôm nay Tô Vãn để phối với chiếc váy hai dây đen ôm sát người mà dưới chân cô đi một đôi giày cao gót đen mảnh tám phân, lúc này cũng không phải là làm bộ, mà thật sự cảm thấy chân rất đau.

Ảnh hậu Tô dù ở thế giới cũ, ngoài đóng phim ra cũng gần như không bao giờ phải đi bộ nhiều.

Khó trách Tô Vãn lại có thể nói ra những lời tùy hứng như vậy một cách mềm mại đến thế, nghe không hề thấy phiền, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy nên cưng chiều, nên chiều theo cô.

"Em đang ở đâu?" Giọng Lục Tây Từ mang theo một chút lạnh nhạt, anh đang cúi đầu nhìn bản điều tra về cuộc đời Tô Vãn trong tay.

Tô Vãn: Vừa sinh ra đã bị ôm nhầm với con gái nhà họ Lâm, không lâu trước đây thiên kim thật đã trở về nhà họ Tô, Tô Vãn rơi vào tình cảnh khó xử, người nhà họ Tô lại dường như không có ý định đuổi cô đi, muốn dùng cô để trao đổi lợi ích, mở đường cho người thừa kế nhà họ Tô là Tô Yến Huy.

Tính cách: Tùy hứng làm bậy, kiêu căng ương bướng, thích trai đẹp.

Lục Tây Từ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "thích trai đẹp" sáng chói kia, ánh mắt sâu thẳm, cô cũng không nói dối.

"Đường Bàn Sơn." Tô Vãn nhìn tấm biển chỉ đường, giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo hùng hồn: "Anh nhanh lên! Muộn là em làm ầm lên đấy!"

"...Được, ngoan ngoãn đợi ở đấy."

Lục Tây Từ cúp điện thoại, mân mê chiếc điện thoại một chút.

Hàng mi anh khẽ rũ xuống, giống như cánh bướm đậu trên tảng băng khép lại đôi cánh, hồi lâu sau, anh day day sống mũi cao thẳng của mình, dường như có chút khó hiểu, có chút khó xử hiếm thấy vì tự mình tìm đến một rắc rối lớn như vậy.

Tô Vãn.

Cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cổ anh, xúc cảm mềm mại ấy dường như vẫn còn in dấu trên làn da anh.

Cô gái kỳ lạ đột nhiên xuất hiện này, anh cũng muốn xem rốt cuộc cô có mục đích gì.

*

Tô Vãn đứng bên đường Bàn Sơn, chỉ đứng đó thôi, dáng vẻ yểu điệu cũng đã có không ít xe sang qua lại hạ cửa sổ xuống dò hỏi làm quen.

Tô Vãn nhàn nhã từ chối hai ba người, những người lịch sự tự nhiên rời đi, nhưng cũng có kẻ không biết điều trực tiếp lái xe dừng lại không xa cô, người từ trên xe bước xuống ngậm điếu thuốc tiến đến trước mặt cô.

"Người đẹp? Sao lại đứng một mình ở đây vậy? Để tôi đưa cô một đoạn đường nhé?" Chàng thanh niên mặc áo khoác đen tiến sát lại gần cô, cười có chút lưu manh, dáng vẻ cũng coi như ưa nhìn, chỉ là lời tán tỉnh hơi quê mùa.

Tô Vãn lùi lại một bước, nhìn điếu thuốc trên miệng anh ta, trên mặt thoáng qua vẻ ghét bỏ: "Xin lỗi, tôi bị dị ứng với thuốc lá, anh có thể tránh xa tôi ra một chút được không?"

Vẻ mặt chàng thanh niên cứng đờ, nghe vậy thì tùy tiện ném điếu thuốc xuống đất, dẫm tắt.

"Tôi không hút nữa được không?" Chàng thanh niên có dáng vẻ không tệ, mang theo chút khí chất thiếu niên, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu quen được nuông chiều, có chút tự tin lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tô Vãn: "Có thể thêm Wechat không? Yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện làm phiền cô đâu."