Xuyên Nhanh: Tiểu Yêu Tinh Kiều Mị, Vai Ác Cưng Chiều Đến Phát Điên Rồi

Thế giới 1 - Chương 17

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" Tô Vãn vừa cầm điện thoại gọi cho ba Tô vừa nói: "Vậy thì ông cứ nghe kỹ xem rốt cuộc ông quan trọng thế nào trong lòng ba tôi."

Điện thoại kết nối, Tô Vãn trực tiếp bật loa ngoài.

"Con không thích đầu bếp trưởng ở nhà, ông ta đắc tội với con, con đuổi việc ông ta rồi, bây giờ ông ta có chút không phục, bảo con hỏi ý ba."

Ba Tô cảm thấy Tô Vãn dùng chuyện như vậy để hỏi ông ta thật lãng phí thời gian, bèn mất kiên nhẫn nói: "Tùy con, sau này chuyện như vậy không cần báo cho ba."

Tô Vãn cúp điện thoại, ngước mắt nhìn Lý Quốc Thắng mặt trắng bệch: "Bây giờ ông đã rõ chưa?"

Cái người ba cặn bã kia của cô có thể coi người làm ra người đã là tốt rồi, người làm trong mắt ông ta có lẽ còn không quan trọng bằng một tách cà phê.

Lâm Noãn Noãn trơ mắt nhìn Lý Quốc Thắng như cha mẹ chết bị vệ sĩ lôi đi, trong lòng càng thêm cảnh giác đối với Tô Vãn.

Nhưng đồng thời cũng càng thêm bất mãn với cái tính kiêu căng của Tô Vãn.

Rõ ràng cô ta mới là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Tô, tại sao cái kẻ chiếm tổ chim khác như Tô Vãn này lại dám kiêu ngạo trước mặt cô ta như vậy?

Vừa rồi thậm chí sau khi cô ta cầu xin cho Lý Quốc Thắng, Tô Vãn vẫn không hề nể mặt cô ta, ngay cả ba cũng đứng về phía Tô Vãn.

Cô ta cắn môi, trong lòng chợt cảm thấy tủi thân, ánh mắt nhìn Tô Vãn cũng càng thêm oán hận.

Tô Vãn biết Lâm Noãn Noãn không thích mình, nhưng cô đến thế giới này là để làm nhiệm vụ chứ không phải để làm vừa lòng người khác, huống chi chuyện bị ôm nhầm này bản thân nó cũng là một sự tình cờ, cha mẹ ruột của Tô Vãn và cha mẹ ruột của Lâm Noãn Noãn đều không làm gì sai.

Nếu như người đầu bếp kia thật sự không có vấn đề gì thì cô cũng không thể tùy tiện đuổi người ta đi, theo ký ức ban đầu của Tô Vãn, cái tên đầu bếp này lươn lẹo không phải ngày một ngày hai, thậm chí bảo ông ta làm chút điểm tâm bình thường cũng thoái thác đủ kiểu, mỗi lần nguyên chủ làm ầm ĩ là tên đầu bếp này liền lôi ba Tô ra "nhắc nhở" Tô Vãn, bảo cô đừng làm mất mặt Tô gia, nguyên chủ vốn sợ người cha này, vậy mà mấy lần đều bị ông ta lừa gạt.

Bây giờ ông ta cũng coi như tự làm tự chịu, không trách được ai.

Tô Vãn không để ý đến Lâm Noãn Noãn, quay sang nhìn người hầu gái bên cạnh đang cúi gằm mặt xuống đất: "Phó bếp trưởng đâu? Bảo anh ta ra đây."

Một thanh niên rõ ràng trẻ hơn đầu bếp trưởng rất nhiều tuổi với ánh mắt rụt rè bước ra, có chút câu nệ đứng trước mặt Tô Vãn.

"Đại... đại tiểu thư, xin hỏi cô có gì muốn dặn dò?" Giọng Vương Minh run rẩy, anh ta ở phòng bếp nghe nói đầu bếp trưởng trực tiếp bị đại tiểu thư đuổi ra ngoài, lúc này không khỏi cảm thấy thương cảm cho đồng nghiệp, cảm thấy cái đồ đỏng đảnh Tô Vãn này sắp gây khó dễ cho mình rồi.

"Cá hun khói ăn kèm súp hạnh nhân lạnh, gan ngỗng mousse, trứng Benedict tôm hùm" Tô Vãn nhìn anh ta, "Biết làm không?"

Vương Minh gật đầu: "Biết ạ! Trước đây tôi từng thực tập ở nhà hàng Michelin, các món ăn từ khắp nơi trên thế giới tôi đều có tìm hiểu, cái gì không biết tôi cũng sẵn lòng học! Đại tiểu thư còn muốn ăn gì nữa không?"

"Tạm thời không có" Cô nhìn Vương Minh từ trên xuống dưới, "Nhanh tay lên, tôi không muốn đợi lâu."

Vương Minh gật đầu, đợi hồi lâu không thấy Tô Vãn mắng chửi gì, có chút kỳ lạ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại thấy cô nhíu đôi mày thanh tú: "Ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đi?"

Vương Minh: Chỉ vậy thôi? Cứ thế mà tha cho anh ta rồi? Rốt cuộc đầu bếp trưởng đã làm chuyện gì tày trời mà bị đại tiểu thư đuổi đi vậy? Ngoài thái độ có chút kiêu căng thì... thì cũng bình thường mà?

"Chị thật có phúc đó, những món này em nghe đều chưa từng nghe thấy." Lâm Noãn Noãn cúi đầu, giọng nói chuyện có chút kỳ quái, cơm cũng không ăn nổi nữa, mắt đỏ hoe ngồi nguyên tại chỗ.

So với Tô Vãn, cô ta hoàn toàn là một kẻ nhà quê! Tô Vãn làm như vậy rõ ràng là cố tình vả vào mặt cô ta!

Tô Vãn chỉ là đang cố gắng diễn tròn vai thôi.

Cô mệt mỏi liếc nhìn Lâm Noãn Noãn, nói với người hầu gái bên cạnh: "Bảo đầu bếp làm thêm một phần nữa."

Lâm Noãn Noãn ném chiếc thìa trong tay xuống: "Em không thèm ăn."

Tô Vãn liếc nhìn cô ta: "Không muốn ăn thì đừng ăn."

Làm xong nhiệm vụ thì cô sẽ rời đi, cô thật sự không muốn nhúng tay vào cốt truyện gốc.

Nào ngờ vừa ăn được một nửa, mẹ Tô đã vội vã từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Tô Vãn, cơn giận bốc lên đầu, "soạt" một tiếng lật tung mâm cơm vừa ăn được một nửa trước mặt Tô Vãn.

"Ăn ăn ăn! Lúc này rồi mà con còn ăn được!"