Vậy Tô Vãn đυ.ng phải anh thì chẳng phải là chết chắc rồi sao? Trước kia cô ấy từng nghe kể chuyện rằng nói có người phụ nữ trèo lên giường anh, cuối cùng không những bị ném ra ngoài mà còn bị xử lý đến mức không thể ở lại trong nước, phải trực tiếp ra nước ngoài để giữ mạng!
Sắc mặt Liễu Tương tái mét, lúc này cũng đã hoàn hồn lại, tức giận trừng mắt nhìn Quý Tiểu Vân: "Có phải cậu đã sớm biết người tới là Lục Tây Từ không?!"
Quý Tiểu Vân vênh váo đắc ý: "Tớ có biết là anh ta sẽ tới, nhưng không ngờ Tô Vãn lại xui xẻo thật như vậy, cậu đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tớ."
Liễu Tương ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa chị em với Tô Vãn, định bụng xông lên kéo cô lại, nhưng vừa quay đầu qua thì lập tức chết lặng tại chỗ.
"Đệt! Quý Tiểu Vân, mẹ nó cậu không nhìn nhầm đấy chứ? Người kia thật sự là Lục Tây Từ chứ không phải thiếu gia đầu bảng nào à?"
Quý Tiểu Vân cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn sang: "Tớ làm sao có thể nhầm được."
Cô ta trợn tròn hai mắt nhìn Tô Vãn vô cùng thân mật đặt một nụ hôn lên má người đàn ông, người đàn ông tựa như tảng băng kia khẽ nhíu mày, thế nhưng lại không hề đẩy cô ra, ánh mắt nhìn Tô Vãn vô cùng nguy hiểm, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa vài cảm xúc khác lạ.
Trên gương mặt trắng bệch đến mức hơi bệnh trạng của anh còn lưu lại một dấu môi son đỏ nhàn nhạt, khiến cả con người anh nhiễm thêm vài phần hơi thở khói lửa nhân gian, dường như một kẻ điên đoạn tình tuyệt ái đã nhuốm phải thứ tìиɧ ɖu͙© ăn mòn xương cốt.
Không biết Tô Vãn đã nói gì với anh mà lúc này anh đang bị Tô Vãn khoác tay, lạnh lùng sải bước đi về phía bọn họ.
Quý Tiểu Vân căng thẳng đến độ trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Liễu Tương thấy mối quan hệ giữa Tô Vãn và Lục Tây Từ không hề đơn giản, ánh mắt nhìn Quý Tiểu Vân tràn đầy vẻ chế nhạo: "Muốn xem trò cười của Vãn Vãn à? Cậu cũng xứng sao?"
"Liễu Tương đây tuy cũng là đứa chẳng ra gì, nhưng không có ác độc như cậu, phí công trước đây tớ thấy cậu không có ai chơi cùng nên mới khuyên Vãn Vãn rủ cậu đi cùng, cậu đối xử với bọn tớ như thế đấy hả?"
Liễu Tương chẳng hề khách sáo chút nào, vừa chì chiết Quý Tiểu Vân, ánh mắt lại vừa không quên dõi theo Tô Vãn đang ngày một tiến lại gần.
Hôm nay Tô Vãn mặc một chiếc váy hai dây liền thân màu vàng kim, toàn bộ váy được đính những chuỗi dây kim cương vàng mảnh nhỏ tựa như tua rua, lúc đi lại sóng sánh lấp lánh, phác họa thân hình cô tựa như một nàng tiên cá đang chậm rãi bước lên từ lòng biển sâu.
Người đàn ông bên cạnh cô dù đang lạnh mặt, nhưng thân hình cao lớn chân dài, gương mặt lại anh tuấn đến độ Liễu Tương phải thốt lên là người đẹp trai nhất mình từng thấy, cô nàng đáng xấu hổ mà ghen tị rồi.
Tô Vãn khoác tay người đàn ông đang miễn cưỡng đến độ toàn thân tỏa ra áp suất thấp, đón lấy ánh mắt đầy phấn khích của Liễu Tương rồi dừng bước.
Quý Tiểu Vân đứng bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
"Giới thiệu một chút, vị này là Lục Tây Từ" Tô Vãn cười vô cùng ngọt ngào, ánh mắt dừng trên người Quý Tiểu Vân, "... bạn trai của tớ."
Tuy Liễu Tương đoán rằng mối quan hệ của Tô Vãn và Lục Tây Từ không đơn giản, nhưng tuyệt đối không dám đoán Lục Tây Từ là bạn trai cô, nói sao nhỉ, cô ấy vốn dĩ cho rằng kẻ tàn nhẫn như Lục Tây Từ đã định trước là sẽ cô độc cả đời, còn Tô Vãn chẳng qua chỉ là bạn giường để anh tiêu khiển mà thôi.
Quý Tiểu Vân đứng bên cạnh lảo đảo, hiển nhiên bị tin tức này làm cho chấn động không hề nhẹ.
"Bạn, bạn trai?" Liễu Tương ngây ngốc nhìn Tô Vãn, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một vị nữ thần.
Xét cho cùng chỉ có thần tiên mới đủ thần thông để thu phục tên điên đó.
Tô Vãn vỗ cánh tay Lục Tây Từ: "Anh Lục, không chào một tiếng à?"
Lục Tây Từ nén lại xúc động muốn quẳng Tô Vãn ra ngoài, sắc mặt âm u như khúc dạo đầu của một cơn giông bão, chỉ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì thêm.
Tô Vãn thấy tốt thì thu lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có gương mặt cứng đờ như đá cẩm thạch: "Bạn của em anh cũng gặp xong rồi, vậy chúng ta quyết định thế nhé? Anh không được đổi ý đâu đấy, nếu không em sẽ thiệt mất."
Ánh mắt Lục Tây Từ lướt qua Liễu Tương đang đứng ngây ra như tượng gỗ và Quý Tiểu Vân đang chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu: "... Nuốt lời không phải phong cách của tôi."
Đúng vậy, phong cách của anh là sau khi xong chuyện thì đào cả mồ người ta lên.
"Được thôi, vậy em yên tâm rồi, anh đến đây là có việc à?" Tô Vãn hỏi tiếp như chốn không người, đúng là to gan lớn mật.
"Chuyện làm ăn." Lục Tây Từ không muốn nói nhiều, Tô Vãn cũng chẳng muốn nghe thêm.