Cứu Mạng! Ác Độc Nam Phụ Lại Dám Đối Với Vai Ác Cưỡng Chế Ái

Chương 9

Lâm Hoài Tri vẫn muốn nói chuyện với bà lão, không có ý định rời đi. Cậu tiến lên hai bước, trông có vẻ định vỗ lưng giúp bà cụ bình tĩnh:

“Bà ơi, chúng cháu không có ác ý, bà cứ thở đều trước đã……”

“Ta bảo các ngươi cút!”

“Cút có hiểu không? Có nghe hiểu tiếng người không?!”

Bà cụ vẫn kích động. Vì giọng nói quá bén nhọn, bà bắt đầu ho khan. Trong lúc ho, bà nhặt cây gậy vừa ném xuống rồi giơ lên đánh Lâm Hoài Tri.

【 Đệch! Bà lão này điên quá rồi đấy! 】

【 Còn cầm gậy đánh người! Ban tổ chức làm ăn kiểu gì mà lại để khách ở nhà một người thế này?! 】

Lâm Hoài Tri bị đánh hai gậy, phải lùi lại một chút. Không phải vì sợ đau, mà là vì bà cụ đã lớn tuổi, kích động quá mà xảy ra chuyện thì không hay.



Sau khi quay về căn nhà đất, việc đầu tiên Lâm Hoài Tri làm là lo lắng cho Hoắc Sâm:

“Cậu không sao chứ?”

Vừa rồi khi bà cụ giơ gậy đánh cậu, Hoắc Sâm đã đứng sau chắn giúp.

Hoắc Sâm chỉ đáp gọn hai chữ: “Không sao.”

“Đến lúc này rồi mà còn làm cool boy à? Tôi nghe rõ ràng bà ấy đánh cậu mấy cái, rốt cuộc trúng chỗ nào?”

Lâm Hoài Tri vừa nói vừa kéo Hoắc Sâm qua kiểm tra.

Hoắc Sâm vốn rất ít khi tiếp xúc cơ thể với người khác, ngay cả cha mẹ cũng hiếm có. Mỗi lần Lâm Hoài Tri đến gần, cơ thể anh đều có phản ứng cảnh báo. Nhưng đối phương chưa bao giờ để ý, thậm chí còn mặc kệ cả khi bị bóp cổ.

Thật sự là chẳng thèm để ý.

Hoắc Sâm dùng sức, nhưng sắc mặt Lâm Hoài Tri vẫn không đổi. Chỉ cười nhìn anh, ánh mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt lạnh nhạt của anh, trông cứ như một kẻ kỳ quái.

Bây giờ cảm giác được tay Lâm Hoài Tri đang lướt qua người mình, Hoắc Sâm chợt thấy có gì đó sai sai.

“Đừng nhúc nhích!”

“Cởϊ áσ ra.”

Hoắc Sâm thoáng ngạc nhiên: “Cái gì?”

Quay phim còn phản ứng mạnh hơn anh: “Cái gì!? Bảo cậu ấy cởϊ qυầи áo?! Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?!”

Lâm Hoài Tri bị tiếng hét kia làm giật mình, hơi nhíu mày: “Áo của cậu ấy bẩn hết rồi, cởi ra thay đồ sạch có gì không đúng? Không chỉ mình cậu ấy, tôi cũng phải thay. Sao? Anh định phát sóng trực tiếp cảnh bọn tôi thay đồ à?”

【 Không phải không được đâu nhé! 】

【 Đúng đó! Nhất định phải phát sóng! Tôi muốn xem! Cả hai trông đều có dáng người đẹp lắm! Nhất định có cơ bụng! 】

Nói đùa thôi.

Người xem thì muốn nhìn, nhưng quay phim nào dám quay. Vất vả lắm mới gỡ lệnh cấm, lỡ mà lại bị cấm tiếp thì chắc đạo diễn phải bay đến đây xử lý mất!

Cái cảm giác này……

Có lẽ vì sếp trực tiếp của anh là đạo diễn, nên khi đối mặt với "sếp của sếp" – tức là đại thiếu gia Lâm Hoài Tri – lại thấy bình tĩnh hơn dự kiến?

Nhưng dù có bình tĩnh đến đâu thì dính "vàng" vẫn không ổn.

Quay phim lập tức xoay người đi ra ngoài: “Vậy hai cậu cứ thay đi, xong thì gọi tôi.”

Người vừa đi, Lâm Hoài Tri chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo áo Hoắc Sâm xuống, tỉ mỉ kiểm tra khắp người anh.

Xác nhận trên người không có vết thương gì, cậu mới yên tâm.

“Nếu bà ấy còn đánh tôi lần sau, cậu trốn xa một chút. Chứ vốn dĩ chỉ có một người chịu đau, lại biến thành hai người, chẳng được lợi lộc gì.”

Hoắc Sâm rõ ràng là đang giúp đỡ và bảo vệ, nhưng đến miệng Lâm Hoài Tri lại thành “không có lời lãi gì cả.”

Anh ngước mắt lên, vừa vặn thấy Lâm Hoài Tri đang cởi chiếc áo ướt đẫm. Vốn định dời tầm mắt đi, nhưng lại vô thức dừng lại trên vết sẹo ở xương quai xanh của đối phương.

Những vết sẹo sẫm màu, giống như hoa mai rơi rải rác trên da thịt cậu.

Mãi đến khi Lâm Hoài Tri vén mái tóc dài màu đen qua vai, Hoắc Sâm mới thấy ngay cả sau cổ cậu cũng có những vết sẹo như vậy.

“Cậu để tóc dài là để che sẹo à?”

Nghe thấy câu hỏi, Lâm Hoài Tri liếc nhìn anh. Lúc này Hoắc Sâm mới ý thức được mình vừa chạm đến chuyện riêng tư của đối phương, đang định xin lỗi thì cậu lại cười.

“Cũng chưa chắc.”

“Khi còn nhỏ tôi không để tóc dài, trông cũng xấu lắm, lớn lên thì muốn để dài một chút.”

Lâm Hoài Tri thay đồ xong, tiện tay chạm vào vết sẹo sau cổ, giọng điệu bông đùa.

“Có phải mấy vết sẹo này xấu lắm không? Nếu cậu thấy khó chịu, sau này tôi tìm cách xóa chúng đi.”

Hoắc Sâm đang mặc quần áo, nghe vậy không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không nhìn cậu.

“Đó là cơ thể của cậu, cậu có quyền quyết định nó theo ý mình. Không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chẳng cần nghe ý kiến của ai cả.”

Lâm Hoài Tri sững người.

Sau đó, cậu bật cười.

Càng cười càng lớn, đến mức Hoắc Sâm nhìn cậu với ánh mắt hơi khó hiểu.

Giữa tiếng cười, cậu khẽ nói.

“Tôi thừa nhận, lúc đầu thích cậu là vì ngoại hình.”

“Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

“Cả con người lẫn trái tim của cậu, đều khiến tôi bị hút vào.”

Căn nhà đất rất khó dọn dẹp.

Lâm Hoài Tri đi mượn con dao ở nhà nông dân gần đó, chặt hai cây trúc, dùng cành trúc làm một chiếc chổi đơn giản.

Mãi đến tối, hai người mới khó khăn lắm mới dọn sạch được căn nhà lấm lem bùn đất.

Sau khi ra suối rửa qua loa, cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi. Quay phim kết thúc buổi phát sóng trực tiếp ở đây, sau đó quay về trụ sở chính của tổ đạo diễn.

Trong nhà không có giường, Lâm Hoài Tri chặt cây trúc làm đôi, trải trên đất tạo thành một chiếc giường đơn sơ.

Ván trúc rất cứng.

Từ nhỏ cậu đã quen ngủ trên loại giường này, cứ nằm xuống là ngủ ngay. Cậu cứ nghĩ mình thành danh lâu như vậy, chắc sẽ không quen nữa, nhưng cơ thể lại thích ứng nhanh hơn ý thức.

Chỉ vài phút sau khi chạm giường, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

“Sáng dậy! Mau dậy!”

Trời còn chưa sáng, quay phim đã đến đánh thức hai người, rồi bắt đầu thông báo nhiệm vụ.

“Hôm nay nhiệm vụ là giúp nhà nông bán hàng ở chợ, yêu cầu kiếm được ít nhất 100 nhân dân tệ.”

Lâm Hoài Tri mở mắt ngay khi quay phim bước vào. Nghe xong nhiệm vụ, cậu liếc nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, rồi kéo chăn mỏng trùm kín đầu.

“Cho tôi ngủ thêm chút nữa…”

Quay phim đã làm nhiều chương trình thực tế, chủ yếu là về cuộc sống, nhưng chương trình hẹn hò thì đây là lần đầu tiên. Tuy nhiên, chuyện khách mời ngủ nướng thì anh ta gặp nhiều rồi, quen đến mức không thể quen hơn.

“Không được.”

Quay phim đưa tay kéo chăn.

“Chợ mở cửa lúc bốn giờ, bây giờ đã ba giờ rồi. Nếu cứ chần chừ, hai người sẽ không kịp giành quầy hàng đâu.”

Lâm Hoài Tri giả vờ điếc, trùm kín chăn, giọng nói truyền ra vừa trầm vừa lười biếng.

“Chỉ một lát nữa thôi…”

“Còn nữa, đừng kéo chăn của tôi! Tôi không mặc gì bên trong đâu! Lỡ kéo ra thì phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị cấm ngay đấy!”

Quay phim theo phản xạ lập tức rụt tay lại.

Rồi ngay sau đó, anh ta lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Vừa rồi Lâm Hoài Tri nói cái gì? Không mặc gì bên trong á??

Không biết đầu anh ta tưởng tượng cái gì, nhưng ánh mắt vô thức liếc về phía Hoắc Sâm.

Người đàn ông kia thì chẳng có vẻ gì là bối rối. Đúng lúc quay phim nhìn sang, anh vừa vặn mặc xong chiếc áo dài tay, để lộ cơ bụng rắn chắc thoáng qua một giây rồi biến mất.