Chương 10: Tiếp Tế Vùng Cô Lập
"Chúng ta sẽ đi," Bảo Vy khẳng định, nhìn thẳng vào mắt từng thành viên trong gia đình. Quyết tâm trong giọng nói của cô lan tỏa, xua đi phần nào sự do dự còn sót lại trong ánh mắt của những người thân yêu.
"Em sẽ đi cùng chị," Tố Sang nói ngay lập tức, nắm chặt tay Bảo Vy. Anh không muốn để em gái mình một mình đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.
Mai An gật đầu, đôi mắt sáng lên vẻ hào hứng. "Em sẽ giúp mọi người thu thập thông tin và tìm đường đi an toàn nhất."
Bố Long thở dài, nhưng trong ánh mắt ông lại ánh lên niềm tự hào. "Được thôi. Nhưng hai con phải hứa với bố, phải tuyệt đối cẩn thận. An toàn của các con là quan trọng nhất."
Mẹ Ngọc ôm chặt lấy Bảo Vy và Tố Sang, những giọt nước mắt lo lắng lại trực trào ra. "Hãy giữ gìn sức khỏe. Đừng để bị thương. Và nhớ... luôn luôn phải nghĩ đến nhau."
Ngọc Ly ôm chầm lấy chân Bảo Vy, giọng bé lí nhí: "Chị hai nhớ mang quà về cho em nhé!"
Bảo Vy xoa đầu em gái, mỉm cười trấn an: "Chắc chắn rồi, chị sẽ mang quà về cho em."
Sau khi thống nhất, cả gia đình bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp tế. Mai An nhanh chóng mở Cửa Sổ Thế Giới, tìm kiếm thông tin chi tiết về bệnh viện dã chiến ở ngoại ô phía Tây thành phố. Cô xem xét bản đồ, ghi chú lại những con đường chính, những khu vực cần tránh và những thông tin mà những người chơi khác đã chia sẻ về khu vực này.
"Bệnh viện nằm ở một khu công nghiệp bỏ hoang, cách trung tâm thành phố khoảng mười lăm cây số về phía Tây," Mai An thông báo. "Có vẻ như đường đi khá vắng vẻ, nhưng cũng có một vài báo cáo về việc xuất hiện những nhóm người sống sót có vũ trang và cả những sinh vật đột biến."
Bảo Vy và Tố Sang kiểm tra lại vũ khí và trang bị của mình. Bảo Vy mang theo thanh kiếm Ánh Trăng, đã được cô lau chùi cẩn thận. Tố Sang thủ sẵn con dao bếp lớn và một chiếc rìu nhỏ mà họ tìm được trong nhà kho. Họ cũng chuẩn bị một ba lô chứa đầy nước uống, lương thực khô, băng gạc, thuốc sát trùng và một vài bộ quần áo dày dặn.
Bố Long và mẹ Ngọc giúp họ chuẩn bị thêm một số đồ dùng cá nhân và những vật dụng cần thiết khác. Họ cũng dặn dò hai con những điều cần lưu ý khi đối mặt với những tình huống nguy hiểm.
"Hãy nhớ rằng, không phải ai các con gặp trên đường cũng là người tốt," bố Long nói, giọng ông nghiêm nghị. "Hãy luôn cảnh giác và tin tưởng vào trực giác của mình."
"Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, đừng cố gắng đối đầu trực diện nếu không cần thiết," mẹ Ngọc khuyên. "Hãy tìm cách lẩn tránh hoặc kêu gọi sự giúp đỡ."
Sau gần hai giờ chuẩn bị, Bảo Vy và Tố Sang đã sẵn sàng. Họ ôm tạm biệt bố mẹ và Ngọc Ly, hứa sẽ giữ liên lạc thường xuyên thông qua Cửa Sổ Thế Giới. Mai An sẽ ở nhà, theo dõi tình hình và cung cấp thông tin hỗ trợ từ xa.
Khi hai anh em bước ra khỏi nhà, bầu trời đã sáng hẳn. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên những con đường hoang vắng, tạo nên những vệt bóng dài. Không khí trong lành hơn nhiều so với những ngày dịch bệnh.
Họ đi bộ dọc theo con đường chính, hướng về phía tây thành phố. Hai bên đường là những tòa nhà cao tầng im lìm, những cửa hàng đóng cửa im ỉm. Thỉnh thoảng, họ mới bắt gặp một vài người sống sót khác, cũng đang vội vã di chuyển về cùng một hướng.
Khi họ đến gần khu vực ngoại ô, cảnh quan bắt đầu thay đổi. Những tòa nhà cao tầng dần nhường chỗ cho những khu nhà thấp tầng và những nhà máy, xí nghiệp bỏ hoang. Đường đi trở nên vắng vẻ hơn, và không khí cũng trở nên tĩnh lặng hơn.
"Chúng ta còn khoảng năm cây số nữa là đến bệnh viện," Mai An thông báo qua tin nhắn trên Cửa Sổ Thế Giới. "Hãy cẩn thận, có một nhóm người chơi đã báo cáo về việc nhìn thấy một nhóm người có vũ trang gần đó."
Bảo Vy và Tố Sang tăng cường cảnh giác, họ đi chậm lại và quan sát xung quanh. Họ cố gắng di chuyển dọc theo những con đường nhỏ hơn, tránh những khu vực trống trải.
Đúng như Mai An đã cảnh báo, khi họ đi qua một khu nhà máy bỏ hoang, họ nhìn thấy một nhóm khoảng bốn năm người đang đứng chặn đường. Họ đều có vũ khí tự chế, trông rất hung hãn.
"Này! Hai đứa kia! Đứng lại!" Một tên trong nhóm hét lên, vẫy tay ra hiệu cho Bảo Vy và Tố Sang dừng lại.
Bảo Vy và Tố Sang dừng bước, đứng sát vào nhau, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết.
"Mấy đứa đi đâu đấy?" Tên vừa lên tiếng tiến lại gần, hắn ta cầm một cây gậy gỗ lớn trên tay.
"Chúng tôi đang đi đến bệnh viện dã chiến ở phía tây," Tố Sang đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Bệnh viện dã chiến?" Tên kia nhếch mép cười khẩy. "Nghe nói ở đó có nhiều đồ ngon lắm. Chắc hai đứa cũng định đến đó để kiếm chác hả?"
"Chúng tôi đến đó để tiếp tế," Bảo Vy nói, giọng cô lạnh lùng. "Chúng tôi không có ý định gây rắc rối."
"Tiếp tế?" Một tên khác trong nhóm, hắn ta có vẻ ngoài bặm trợn với một con dao găm gỉ sét trên tay, tiến lên một bước. "Hai đứa còn trẻ khỏe thế này, chắc chắn phải có gì đó giá trị. Sao không chia sẻ cho anh em một chút?"
Bảo Vy cảm thấy sự nguy hiểm đang đến gần. Cô siết chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
"Chúng tôi không có gì để cho các người cả," Tố Sang nói, giọng anh ta cứng rắn. "Xin hãy để chúng tôi đi."
"Đi?" Tên cầm gậy gỗ cười lớn. "Dễ vậy sao? Ở cái thế giới này, mọi thứ đều phải trả giá. Muốn đi qua đây, hai đứa phải để lại một chút gì đó." Hắn ta nhìn Bảo Vy và Tố Sang với ánh mắt thèm thuồng.
Bảo Vy biết rằng họ không thể tránh khỏi một cuộc chiến. Cô ra hiệu cho Tố Sang chuẩn bị. Cả hai đứng sát vào nhau, lưng tựa vào nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm.
Nhưng trước khi cuộc chiến có thể diễn ra, một tiếng động cơ xe tải vọng lại từ phía xa. Tiếng động cơ ngày càng lớn, và chẳng mấy chốc, một chiếc xe tải cũ kỹ xuất hiện ở cuối con đường, lao về phía họ với tốc độ cao.
Nhóm người chặn đường tỏ ra hoảng hốt, họ vội vàng tản ra hai bên đường để tránh chiếc xe tải đang lao tới. Chiếc xe tải chạy vụt qua Bảo Vy và Tố Sang, để lại một làn bụi mù mịt.
Khi bụi tan đi, Bảo Vy và Tố Sang nhìn thấy chiếc xe tải dừng lại ở phía trước, gần khu vực bệnh viện dã chiến. Một vài người mặc đồ bảo hộ bước xuống xe, họ có vẻ là những người đang tham gia vào công tác tiếp tế.
"Các bạn có sao không?" Một người đàn ông trong bộ đồ bảo hộ hỏi Bảo Vy và Tố Sang. "Chúng tôi thấy có người chặn đường các bạn."
"Chúng tôi không sao," Bảo Vy đáp. "Cảm ơn anh đã giúp đỡ."
"Chúng tôi cũng đang trên đường đến bệnh viện," người đàn ông nói. "Nếu các bạn muốn, có thể đi cùng chúng tôi."
Bảo Vy và Tố Sang nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý. Họ đi theo nhóm người mặc đồ bảo hộ, cảm thấy an toàn hơn nhiều khi có người đi cùng.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến được khu vực bệnh viện dã chiến. Đó là một khu đất rộng lớn, được bao quanh bởi hàng rào dây thép gai. Bên trong, có rất nhiều lều bạt được dựng lên, và người ra vào tấp nập. Có vẻ như đây là một trung tâm cứu trợ lớn.
Nhóm người mặc đồ bảo hộ dẫn Bảo Vy và Tố Sang đến một chiếc lều lớn, nơi có một vài người đang ngồi làm việc. Họ giới thiệu hai anh em với một người phụ nữ trung niên, có vẻ là người phụ trách ở đây.
"Chào các bạn," người phụ nữ nói, giọng bà ta ấm áp và thân thiện. "Chúng tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn. Chúng tôi đang rất cần thêm người để vận chuyển vật tư và chăm sóc bệnh nhân."
Bảo Vy và Tố Sang bày tỏ sự sẵn lòng giúp đỡ. Họ nhanh chóng được phân công nhiệm vụ. Tố Sang giúp vận chuyển các thùng vật tư y tế và lương thực, còn Bảo Vy thì được giao nhiệm vụ hỗ trợ các nhân viên y tế chăm sóc những người bị thương và bị bệnh.
Bệnh viện dã chiến chật kín người. Rất nhiều người bị thương do các cuộc tấn công của sinh vật đột biến hoặc do những xung đột giữa những người sống sót. Cũng có rất nhiều người bị ốm do dịch bệnh hoặc do thiếu thốn.
Bảo Vy tận mắt chứng kiến sự đau khổ và tuyệt vọng của những người dân vô tội. Cô cố gắng hết sức để giúp đỡ họ, dù chỉ là một lời động viên, một hành động nhỏ bé. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy những đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, ánh mắt chúng chứa đựng nỗi sợ hãi và bất lực.
Trong những giờ làm việc tại bệnh viện, Bảo Vy đã gặp gỡ và trò chuyện với rất nhiều người. Cô nghe họ kể về những câu chuyện đau thương, về những mất mát và khó khăn mà họ đã phải trải qua. Nhưng cô cũng cảm nhận được nghị lực phi thường và khát vọng sống mãnh liệt của họ.
Tố Sang cũng làm việc không ngừng nghỉ, anh giúp đỡ mọi người một cách nhiệt tình. Anh nhận ra rằng trong thế giới khắc nghiệt này, sự đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau là điều vô cùng quan trọng để tồn tại.
Khi đêm xuống, Bảo Vy và Tố Sang tìm được một chỗ nghỉ tạm trong một chiếc lều trống. Họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau một ngày dài làm việc vất vả, nhưng trong lòng họ lại tràn đầy sự ấm áp và hy vọng. Họ đã đóng góp một phần nhỏ bé vào công cuộc cứu giúp những người đang gặp nạn.
Sáng hôm sau, họ tiếp tục công việc của mình tại bệnh viện. Họ giúp đỡ vận chuyển thêm nhiều vật tư, chăm sóc bệnh nhân và hỗ trợ các nhân viên y tế. Họ nhận thấy rằng tình hình ở bệnh viện đang dần được cải thiện, số lượng bệnh nhân mới đã giảm đi đáng kể.
Khi thời gian 48 giờ của nhiệm vụ khẩn cấp sắp kết thúc, người phụ nữ phụ trách bệnh viện đã tập hợp tất cả những người đã tham gia vào công tác tiếp tế. Bà ta gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người vì sự giúp đỡ của họ.
"Chúng tôi vô cùng biết ơn sự đóng góp của tất cả các bạn," bà ta nói, giọng bà ta đầy xúc động. "Nhờ có sự giúp đỡ của các bạn, chúng tôi đã có thể cứu sống được rất nhiều người. Phần thưởng cho nhiệm vụ này sẽ được hệ thống gửi đến các bạn trong thời gian sớm nhất."
Bảo Vy và Tố Sang cảm thấy rất vui và tự hào khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Họ đã giúp đỡ được rất nhiều người và cũng đã nhận được những phần thưởng xứng đáng từ hệ thống.
Khi họ trở về nhà, bố mẹ và Mai An đã đợi sẵn ở cửa, vẻ mặt ai cũng rạng rỡ. Ngọc Ly chạy ra ôm chầm lấy hai anh chị, líu lo kể về những chuyện ở nhà.
Cả gia đình lại quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện và kinh nghiệm mà họ đã trải qua trong nhiệm vụ vừa rồi. Họ cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn và trân trọng hơn những khoảnh khắc bình yên bên nhau.
Nhiệm vụ tiếp tế cho bệnh viện dã chiến đã kết thúc thành công, nhưng Bảo Vy và gia đình cô biết rằng cuộc chiến sinh tồn vẫn còn tiếp diễn. Họ sẽ tiếp tục đối mặt với những thử thách mới, nhưng họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Họ đã nhìn thấy những tia hy vọng trong bóng tối, và họ sẽ tiếp tục chiến đấu để bảo vệ những hy vọng đó.