Hắn đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ vừa khóc lóc, giọng trầm xuống: "Bà là cô ruột của đứa nhỏ đúng không?"
"Mấy món trang sức đáng giá của mẹ nó, chắc cũng đã bị bà lấy đi không ít nhỉ?"
Người phụ nữ kia lập tức khựng lại, rõ ràng không ngờ Tề Đô lại biết chuyện này.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt bà ta trở nên cứng đờ, hơi thở rối loạn, gương mặt đỏ bừng vì chột dạ.
"Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy! Cậu Tề, làm người phải có chứng cứ!"
Tề Đô cười lạnh, trong đầu gọi một tiếng: "0617."
[Camera giám sát đã gửi đến điện thoại anh rồi.]
Tề Đô nhếch môi cười tán dương: "Được lắm, đáng tin cậy!"
Hắn trực tiếp kết nối với chiếc TV lớn trong phòng khách trước mặt mọi người, phát đi phát lại cảnh gần đây bọn họ ra vào phòng ngủ của cha mẹ Hứa Dương Hạ.
Đám họ hàng nhà họ Hứa hoàn toàn không ngờ rằng trong nhà còn có hệ thống giám sát. Trong nháy mắt, mặt ai cũng nóng bừng, đỏ tím lẫn lộn như một bảng màu bị lật đổ.
Hứa Dương Hạ cũng sững sờ. Thực ra, mấy ngày nay cậu bé đã lờ mờ nhận ra một số chuyện, nhưng vì cậu bé còn quá nhỏ nên không có cách nào tự mình giải quyết. Cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn những bộ váy áo mẹ yêu thích nhất bị cô dì thím giành lấy.
Những món trang sức xinh đẹp, hôm sau đã thấy trên người chị họ.
Ngay cả phòng ngủ của chính mình cũng bị anh họ ngang nhiên chiếm lấy, người này còn vừa khóc vừa làm loạn đòi ở lại. Lúc đầu, mợ còn dỗ dành vài câu: “Anh con chưa từng được ngủ trong căn phòng tốt như thế này, con nhường anh một chút nhé.”
Sau đó, bà ta đơn giản là coi như không thấy gì, mặc kệ con trai mình chiếm đồ chơi và sách vở của Hứa Dương Hạ.
Những thứ đó phần lớn đều là do cha mẹ cùng nhau mua cho cậu bé, cha thường kể chuyện cho cậu bé nghe vào buổi tối trước khi ngủ, còn mẹ thì cùng cậu bé lắp ghép mô hình.
Ngôi nhà này tràn ngập kỷ niệm của cậu bé và cha mẹ. Vậy mà chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cậu bé đã mất đi quá nhiều thứ.
Bây giờ, khi những bộ mặt xấu xa của người nhà họ Hứa bị phơi bày rõ ràng, nỗi ấm ức trong lòng Hứa Dương Hạ càng không thể kìm nén được nữa.
---
0617 và Tề Đô cũng không ngờ rằng đám họ hàng quái đản này lại có thể bắt nạt nhân vật nam chính nhỏ tuổi sau lưng nhiều đến vậy. Cả hai người đều tức giận không thôi.
[Thật không thể tin được! Một lũ hút máu bám dai như đỉa! Nam chính còn nhỏ như vậy, vừa mất đi cha mẹ, thế mà họ còn bắt cậu bé nhường nhịn anh họ ư?]
[Những ngày qua chẳng ai thực sự chăm sóc cho cậu bé cả. Nhóc con này còn chưa có một bữa ăn tử tế. Tôi dùng điện thoại của anh đặt một suất cơm cho nhóc rồi, nhớ dỗ dành cho đứa nhỏ ăn chút gì đó trước đi.]
Tề Đô: “???”
"Không phải chứ? Khi nào cậu mới có thân thể riêng? Dỗ trẻ con không phải sở trường của tôi đâu!"
0617 trấn an hắn hai câu: [Tôi đã gửi đơn xin lên Chủ Thần rồi. Hy vọng phương pháp này của anh thực sự có hiệu quả, nếu không số điểm tích lũy tôi đã dùng sẽ tính lên đầu anh đấy!]
Tề Đô khẽ cười: "Được thôi, cậu muốn lấy bao nhiêu từ tôi cũng được."
Trong khi Tề Đô trò chuyện với 0617 trong đầu, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Toàn thân bao phủ bởi một luồng áp suất thấp khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Những người họ hàng nhà họ Hứa bị loạt video này làm cho xấu hổ không chịu nổi, họ líu lưỡi không nói nên lời. Một số kẻ mặt dày cố gắng lên tiếng phản bác, nhưng vừa mở miệng đã bị ánh mắt sắc bén của Tề Đô chặn đứng.
"Nếu các người muốn xé rách mặt, thì chuyện này càng đơn giản hơn. Dù sao, người không biết xấu hổ đâu phải tôi."
"Những đoạn video giám sát này, tôi không chỉ gửi đến tòa án mà còn công khai lên mạng. Thành phố B rộng bao nhiêu, tôi sẽ cho phát sóng bấy nhiêu.”
"Người ta còn sống mấy chục năm nữa đấy, các người chịu được việc bị chỉ trỏ cả đời không?"
Đám họ hàng nhà họ Hứa làm sao ngờ được rằng Tề Đô, một gia chủ đường đường chính chính lại nói chuyện thẳng thừng và thô bạo như vậy.
Đôi khi, con người không thể quá đạo đức được. Đối phó với những kẻ mặt dày vô liêm sỉ, thì phải càng vô lại hơn bọn họ.
Người nhà họ Hứa bị hắn chặn họng, lúc này mặt mũi xanh đỏ lẫn lộn, tức đến mức suýt vẹo cả mũi.
Hứa Dương Hạ ngây ngốc nhìn người chú đẹp trai đang ôm mình, trong lòng chua xót không hiểu sao lại muốn khóc.