Ăn sáng xong, Mạnh Ngư lấy gói trà ngon mang về từ thành phố, đến nhà bà Diêu để cảm ơn.
Bà Diêu và bà ngoại Mạnh Ngư từng là hàng xóm lâu năm, tình nghĩa mấy chục năm. Sau này trong thôn thống nhất xây lại thành nhà lầu ba tầng, hai nhà cũng không cách xa nhau.
Cháu trai bà Diêu tên là Diêu Thần Tinh, lớn hơn Mạnh Ngư hai tuổi, quan hệ giữa hai đứa trước giờ khá tốt. Cô còn nhớ hồi nhỏ bà Diêu từng đề nghị kết thông gia từ bé cho hai đứa.
Bà ngoại khéo léo từ chối, nói Mạnh Ngư đã có hôn ước từ nhỏ rồi. Bà Diêu hỏi cậu nhóc nhà nào mà có phúc thế, bà ngoại chỉ nói nhà đó không ở đây. Mạnh Ngư chưa bao giờ tin lời này là thật, chỉ cho rằng đó là lời từ chối khéo của bà.
Bà Diêu vừa thấy Mạnh Ngư đã kéo tay cô, nước mắt lưng tròng, thương cô bé còn nhỏ đã phải sống một mình. Bà là người nhìn Mạnh Ngư lớn lên, biết hai bà cháu họ vất vả nhường nào. Bà dặn Mạnh Ngư có việc gì cần giúp thì đừng ngại nói.
Khi Mạnh Ngư định đưa gói trà cho ông Diêu, hai ông bà nhất quyết không nhận, còn vào bếp lấy ra mấy quả trứng vịt muối, dúi vào tay cô.
“Trứng vịt này bà mua ngoài chợ về tự muối đấy, ngon lắm, chảy cả dầu ra này, cháu mang về ăn nhé.”
Mạnh Ngư nhận trứng vịt, cảm ơn rối rít, rồi nhân bà Diêu không chú ý, lén đặt gói trà sang một bên rồi mới cáo từ ra về. Gia đình bà Diêu thật tốt bụng, Mạnh Ngư thầm cảm kích trong lòng.
Sau khi tiễn Mạnh Ngư về, bà Diêu vừa quay vào nhà đã thấy gói trà để ở cửa, bà không khỏi thở dài: “Con bé ngoan ngoãn thế cơ chứ! Ngày xưa bố nó đúng là đồ tệ bạc, phụ bạc mẹ con nó, hại con bé còn nhỏ đã mất mẹ. Giờ bà Mạnh cũng mất rồi, thật tội nghiệp.”
Ông Diêu đáp: “Ác giả ác báo thôi, chỉ là chưa tới lúc. Nhà ông bà nội nó chê Tiểu Ngư là con gái, hồi đó làm cạn tình cạn nghĩa như vậy, đúng là không có lương tâm. Tiểu Ngư là đứa tốt, giá mà thằng Thần Tinh nhà mình đến được với nó thì hay biết mấy.”
“Cũng khó nói lắm.” Bà Diêu lắc đầu. “Bà Mạnh từng nói với tôi là Tiểu Ngư đã có hôn ước từ nhỏ, lại còn là với một nhà rất giàu có nữa.”
“Chắc là giả thôi, bà Mạnh nói thế để từ chối bà thôi mà bà cũng tin à.”
Bà Diêu nhìn chồng, quả quyết: “Là thật đấy, bà Mạnh không nói đùa đâu.”
---
Ngoài dự đoán của mọi người, tiệm đồ cúng họ Mạnh đã mở cửa trở lại.
Cửa tiệm vốn vắng khách, ngày thường cũng không có nhiều người ghé qua, nên Mạnh Ngư hễ rảnh là lại lôi cuốn “Nhập môn Kỹ năng Sơ cấp” ra nghiên cứu.
Chương một về thiền định luyện khí không phải là chuyện ngày một ngày hai mà thành, cần phải có quá trình lâu dài. Mạnh Ngư bắt đầu học chương hai về bùa chú, bắt đầu từ những cái đơn giản nhất.
Có rất nhiều loại bùa chú, các công thức và nguyên lý liên quan đều cần phải hiểu rõ và học thuộc lòng. Việc học hành vốn là thế mạnh của Mạnh Ngư, nếu không sao cô đã thi đậu vào trường đại học ngoại ngữ danh tiếng nhất, lại còn giành được vô số giải thưởng trong các cuộc thi. Nhìn những nguyên lý kỳ diệu cùng hàng loạt công thức toán lý hóa chi chít, Mạnh Ngư cảm giác như mình quay lại thời trung học.
Đêm đó, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khoảng sân nhỏ, báo hiệu Mạnh Ngư sắp đón nhận nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi ký hợp đồng.
Hôm nay Mạnh Ngư ngủ muộn hơn một chút. Cô vừa mới nằm xuống thì nghe tiếng gió nổi lên bên ngoài. Nhớ ra dự báo thời tiết nói tối nay có mưa rào kèm sấm sét, Mạnh Ngư xuống nhà đóng cửa sổ.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa khe khẽ vọng tới. Mạnh Ngư ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười giờ ba mươi lăm phút tối.
Muộn thế này rồi, ai lại đến giờ này nhỉ?
Nghĩ đến bản hợp đồng đã ký với Tư Đồ Uyên Chu, Mạnh Ngư bất giác rùng mình...