Tên trộm thấy cô là một cô bé gầy yếu, hoàn toàn không để cô vào mắt.
"Tao thấy mày muốn..."
Chữ chết còn chưa kịp nói ra, Lục Miểu xoay người, trực tiếp giơ chân đá vào bụng dưới của gã.
Động tác ổn, chuẩn, nhanh, nhìn những người đàn ông đứng xem xa xa không khỏi cảm thấy bụng dưới lạnh buốt, vội vàng giơ tay che lại.
Lục Miểu nhanh như chớp đưa tay nắm lấy cổ tay kẻ trộm dùng sức xoay ra phía sau, đồng thời, khuỷu tay cong lên hướng cổ gã đập xuống.
Một bộ ba động tác, dứt khoát, gọn gàng, tên trộm còn chưa kịp kêu đau đã "bịch" một tiếng, nằm thẳng trên mặt đất bất tỉnh.
Lục Miểu cúi người, đưa tay vào túi áo khoác của gã lấy ra chiếc ví bị đánh cắp.
Bà ta vừa mới thở hồng hộc chạy tới.
Cảm kích vô cùng, còn nắm tay cô cảm ơn mấy lần: "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô gái, con trai tôi vẫn còn trong bệnh viện, đây là tiền cứu mạng của nó, nếu bị mất, chắc nó hết đường cứu… Cảm ơn, thật sự cảm ơn."
Bà ta nói rồi muốn quỳ thẳng xuống với cô.
Lục Miểu giơ tay kéo bà ta, đưa ví vào tay bà: "Cầm cho chắc, cách đây một trăm mét rẻ có ngân hàng, gửi vào thẻ sẽ an toàn hơn, hiện tại bệnh viện đều có chấp nhận quẹt thẻ."
"Được, tôi đi ngay."
Bà ta đi được hai bước lại vội vàng quay đầu lại: "Cô gái, cô tên là gì, đợi tôi cứu con trai tôi, tôi nhất định sẽ đưa nó cùng cảm ơn cô."
"Không cần." Lục Miểu lắc đầu.
Bà ta lo tiền lại bị mất, lặp đi lặp lại cảm ơn Lục Miểu, rồi vội vàng đến ngân hàng.
Lục Miểu đã ăn gần xong, quay đầu nói với Cố Thời Nghiễn: "Việc còn lại để người của anh giúp xử lý đi."
Cô không lo lắng đến việc băng đảng trả thù, chỉ là trong túi tên trộm còn mấy chiếc điện thoại, chắc cũng là ăn trộm được.
Cố Thời Nghiễn khóe môi cong lên: "Cô muốn lấy gì cảm ơn tôi?"
Lục Miểu mặt không biểu cảm đưa tay từ túi mình lấy điện thoại, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Cố Thời Nghiễn bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đứng dậy giữ tay cô lại: "Được, tôi biết rồi."
Đầu ngón tay ấn trên tay cô lạnh buốt, giống như vừa ra khỏi hàn băng ngàn năm, không một chút ấm áp.
Lục Miểu nắm lấy cổ tay anh, mạch đập yếu ớt gần như hoàn toàn không cảm nhận được.
Hôm đó ở trung tâm thương mại, cô đã hao tốn không ít tinh khí để kéo dài mạng sống cho anh, không ngờ lại thu được hiệu quả rất nhỏ.
Cố Thời Nghiễn cười khẽ cúi đầu bên tai cô nói: "Có muốn cảm nhận nhịp tim của tôi một lần nữa không?"
Lục Miểu ngước mắt nhìn anh: "Anh còn ba mươi sáu tiếng."
Cố Thời Nghiễn nhướng mày, theo như cô nói trước đó, không phải chỉ có hôm nay một ngày sao.
Cảm nhận được chút ấm áp nơi đầu ngón tay cô, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm đó cô bảo anh đưa tay ra.
Quả nhiên hai ngày nay anh cảm thấy khá hơn nhiều, ăn cơm cũng không khó chịu như vậy.
Chỉ là, nghịch thiên cải mệnh là phải trả giá, cũng không biết cô đã trả giá những gì.
Ánh mắt nhìn cô không khỏi sâu thêm vài phần: "Tặng tôi một món quà lớn như vậy?"
"Không cần để ý, tôi chỉ là không thích nợ ai."
Lục Miểu buông cổ tay anh ra: "Hơn nữa, dường như cũng không có hiệu quả gì lớn."
Cố Thời Nghiễn khẽ cười một tiếng, tặng người ta hai mươi bốn tiếng thọ mệnh, năng lực này nếu truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người vì nó mà điên cuồng.
Trong miệng cô, lại là không có hiệu quả.
"Cũng không tệ, đủ để tôi bay đi bay về."
Thấy cô chuẩn bị rời đi, cười nói: "Tôi đưa cô về."
"Không cần."
Lục Miểu từ chối, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa lại một nửa: "Đừng lãng phí."
Sau đó xoay người đi thẳng về nhà họ Cố.
Bách Lý đã xuống xe từ sớm, không cần Cố Thời Nghiễn phân phó, đã ở một bên gọi điện thoại an bài mọi chuyện.
Cố Thời Nghiễn đứng tại chỗ, nhìn cô bé kia đi xa, cúi đầu nhìn xuống đầu ngón tay của mình, đường như còn sót lại nhiệt độ nơi cổ tay.
Ba mươi sáu tiếng, hiện tại là bảy giờ sáng, cũng có nghĩa là đến bảy giờ tối mai, là giờ chết của anh.
Trong lòng Cố Thời Nghiễn lần đầu tiên về chuyện mình sắp chết có một chút tiếc nuối.
Ngón tay nắm lại, quay đầu nhìn đồ ăn sáng còn lại trên bàn: "Đóng gói mang đi."
Bách Lý nghe được lời này kích động muốn khóc.
Trời ạ, nhị gia không những ăn bữa sáng, còn phải đóng gói mang đi ăn bữa sau!
Trước kia đi đón Lục Miểu, nghe Lục Miểu nói nhị gia sắp chết, anh ta còn rất không thích Lục Miểu.
Anh ta sai rồi, mợ ba quả thực là thiên sứ do ông trời phái đến để cứu Nhị gia!
Nhanh chóng tiến lên tìm bà chủ lấy hộp đóng gói, cẩn thận đóng gói bữa sáng còn lại trên bàn.
Cố Thời Nghiễn đi được một bước, lại quay lại, cằm hướng tới chiếc bánh bao Lục Miểu đã cắn một miếng, còn lại trên bàn: "Cả cái đó nữa, đừng lãng phí."
Bách Lý chớp chớp mắt, lãng phí?
Nhị gia khi nào thì có khái niệm này?
Hơn nữa, chiếc bánh bao đó cô Lục đã cắn hai miếng rồi!
Ô ô, xem ra, nhị gia thật sự rất thích ăn bánh bao.
Vội vàng tiến lên thu dọn, lại lén lút để bà chủ nhét thêm mấy cái.