Nghĩ đến bạn nhỏ ở phòng bên cạnh, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Từ lần đầu tiên anh gặp cô, liền cảm thấy cô rất thú vị.
Căn bản không phải cùng một người với cái người mà đàn em của anh điều tra được.
Không hề có vẻ ngang bướng như trong lời đồn, nhìn có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện lễ phép, nhưng cốt cách lại mang theo vẻ khá lạnh đạm và tính phòng bị rất cao.
Cho dù gặp phải chuyện gì, trên mặt vĩnh viễn không thay đổi sắc mặt, hình như cô rất có bản lĩnh nhưng lại luôn che giấu.
Anh rất muốn biết, rốt cuộc là kinh nghiệm như thế nào, mới có thể khiến một cô bé mới 16 tuổi biến thành như bây giờ.
Trong phòng ngủ dưới lầu.
Bà cụ Cố nhìn Thẩm Thanh Hòa: "Nhà họ Lâm bên kia nói sao?"
Thẩm Thanh Hòa vẻ mặt ưu sầu lắc đầu: "Bà cụ Lâm nói vị đại sư kia cũng là do con trai bà ấy vô tình tìm được trên mạng, bọn họ bây giờ cũng không liên lạc được."
Bà cụ Cố nghĩ nghĩ: "Có danh thϊếp trên mạng không?"
Thẩm Thanh Hòa thở dài: "Không có."
Bọn họ trong giới này, đều là có kế thừa môn phái, nếu có danh thϊếp, họ còn có thể tự mình phái người đi tìm, bà cũng không đến nỗi sầu não như vậy.
Bà cụ Cố đặt tách trà trong tay xuống: "Không có tin tức thì thôi, đại sư tìm trên mạng, ngay cả cái tên cũng không có, cho dù thật sự tìm được người, cũng chưa chắc đã thật sự có bản lĩnh, chuyện của nhà họ Lâm có lẽ cũng chỉ là trùng hợp. Mẹ nhận được tin, đại sư Cửu Hoa hai ngày nữa sẽ xuất quan, con bảo người canh chừng, có tin tức lập tức nói cho mẹ ngay nhé, mẹ sẽ đích thân đi mời người."
Mấy tháng nay bà cụ không biết đã âm thầm tìm bao nhêu người.
Ban đầu xung hỷ cũng là việc bất cập.
Bà cụ không thể đem hy vọng toàn bộ gửi gắm vào hỷ sự này.
Đại sư Cửu Hoa là người đức cao vọng trọng nhất trong giới huyền học, trước kia vẫn luôn bế quan, đây cũng là hy vọng cuối cùng của họ!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Thời Nghiễn xuống lầu, đi ngang qua cửa phòng Lục Miểu, thấy trong yên tĩnh, trong lòng đã rõ, có lẽ cô bạn nhỏ kia vẫn còn đang ngủ.
Bước chân vô thức trở nên nhẹ hơn, đi thẳng xuống lầu.
Lúc này Thẩm Thanh Hòa cũng vừa mới thức dậy, thấy Cố Thời Nghiễn xuống lầu, vội vàng gọi anh cùng nhau ăn sáng.
"Dì Lan đã chuẩn bị cháo trắng thanh đạm, và một ít đồ ăn kèm, con ăn chút gì đó rồi hẵng đi."
Cố Thời Nghiễn xua tay: "Không cần, bảy giờ rưỡi có chuyến bay rồi, con lát nữa ở trên máy bay ăn chút gì đó là được."
Thẩm Thanh Hòa trong lòng biết, lời này chẳng qua là Cố Thời Nghiễn nói để bà yên tâm.
Anh ngay cả cơm nhà chuẩn bị kỹ càng còn ăn không vô, huống chi những bữa ăn trên máy bay khó ăn kia.
Bất đắc dĩ nói: "Con cũng đừng có lúc nào cũng bận, sức khỏe quan trọng nhất."
"Biết rồi." Cố Thời Nghiễn đáp.
Thẩm Thanh Hòa đương nhiên hiểu suy nghĩ của anh.
Những năm gần đây nhà họ Cố vẫn luôn đứng trên đỉnh cao, vinh quang rực rỡ, nhưng cũng vì vậy, những người ganh tỵ và mắt đỏ với nhà họ Cố càng nhiều.
Hiện giờ sức khỏe anh không rõ, không biết khi nào mới chết.
Có bao nhiêu đôi mắt ở xung quanh đang dòm ngó nhà họ Cố, chỉ chờ đến ngày anh ngã xuống, thì sẽ giậu đổ bìm leo.
Anh phải đem tất cả mọi chuyện đều xử lý hết, sắp xếp cho tốt, bảo đảm cho dù anh không còn, nhà họ Cố cũng có thể trăm năm không lo cái ăn cái mặc.
Bà ấy tuy rằng xót thương, nhưng Cố Thời Nghiễn vẫn luôn nói một là một, bà ấy cũng bó tay với anh.
Không vui đáp: "Con biết cái gì mà con biết, phúc ai người nấy hưởng, con muốn mẹ yên tâm, vẫn là quan tâm quan tâm chính mình nhiều hơn đi. Hơn nữa, Miểu Miểu mới vừa đến, con cũng không ở nhà bầu bạn với người ta.”
Nếu Cố Thời Nghiễn chịu chờ Lục Miểu dậy thì hay quá, không biết chừng cô nhóc còn có thể bảo anh ăn sáng.
Nhìn bóng lưng Cố Thời Nghiễn rời đi, Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Mỗi lần anh ra khỏi nhà, đối với họ mà nói, đều có thể là sinh ly tử biệt.
Nhưng bà ấy thân là người mẹ, lại lực bất tòng tâm.
Nếu có thể, bà ấy nguyện ý dùng tính mạng của mình đổi cho Cố Thời Nghiễn cả đời an yên.
...
Cố Thời Nghiễn lên xe xong, liền trực tiếp nhấc máy tính lên xử lý công việc.
"Đến sân bay."
"Vâng, nhị gia." Trên vị trí lái xe, Bách Lý đáp một tiếng rồi lái xe rời đi.
Xe chạy qua một con phố cổ, Bách Lý đột nhiên nhìn thấy ở phía xa một bóng dáng quen thuộc.