Đại Lão Huyền Học Khuấy Đảo Hào Môn

Chương 15: Tìm được một cao nhân

Cố Thời Nghiễn đứng dậy, lịch sự kéo ghế bên cạnh, ôn tồn nói: "Ngồi đi."

"Cảm ơn." Lục Miểu tiến lên ngồi xuống.

Thẩm Thanh Hòa cười giới thiệu: "Miểu Miểu, đây là bà nội, trước kia vì Cố Thời Nghiễn bệnh nên bà cụ luôn ở trên núi cầu phúc, hôm nay mới vừa về."

Lục Miểu gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Chào bà nội ạ."

Chu Ngọc Oánh hờ hững đáp một tiếng, giơ tay múc cho Cố Thời Nghiễn một bát canh gà nhân sâm.

"Được rồi, ăn cơm thôi, sức khỏe của cháu quan trọng hơn."

"Đúng vậy, anh ba, anh gầy đi rồi, nhớ ăn nhiều vào nha."

Cố Tinh Du đắc ý liếc nhìn Lục Miểu một cái, líu ríu làm nũng với Cố Thời Nghiễn và bà cụ Cố.

Cố Tinh Du nghỉ thầm: Chỉ cần bà nội không thích con nhỏ nhà quê này, sớm muộn gì cô ta cũng phải cút khỏi nhà họ Cố.

Vì vấn đề sức khỏe, Cố Thời Nghiễn dạo gần đây chẳng muốn ăn gì.

Thẩm Thanh Hòa vì chuyện này mà vắt óc suy nghĩ, nghĩ ra vô số biện pháp, đầu bếp trong nhà cũng mời cả đống, nhưng vô dụng.

Nhìn anh uống một ngụm liền buông bát trong tay xuống, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Lục Miểu liếc nhìn bát canh trước mặt, nhân sâm ít nhất cũng trăm năm tuổi, còn có một số dược liệu quý hiếm khác phụ trợ, đúng là đồ tốt.

Quay đầu nhìn Cố Thời Nghiễn một cái, thờ ơ mở miệng: "Uống nhiều một chút, đừng lãng phí."

Lời này của cô chính là nghĩa đen, sư phụ từ nhỏ đã dạy cô, không được lãng phí thức ăn.

Cố Thời Nghiễn hơi nhướng mày, vươn tay lấy bát trước mặt cô, cũng múc cho cô một bát.

Đặt trước mặt cô, cong môi nói: "Cô nói đúng, đúng là không thể lãng phí, một mình anh uống không hết nhiều như vậy, cô cũng uống cùng đi."

Ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong bát trước mặt, biểu cảm luôn luôn điềm tĩnh của Lục Miểu cuối cùng cũng không nhịn được mà nứt ra.

Đời trước cô là trẻ bị bỏ rơi được sư phụ nhặt về, hồi nhỏ thân thể yếu ớt, trong đạo quán cả ngày nồng nặc mùi thuốc, ngày ba bữa ăn thuốc.

Nếu nói trên đời này cô ghét nhất mùi gì, thì đó chính là mùi thuốc.

Trong bát canh gà nhân sâm này phần lớn đều là các loại dược liệu, chẳng khác gì ăn thuốc.

Cố Thời Nghiễn chắc chắn là cố ý trêu cô.

Bên cạnh, Thẩm Thanh Hòa thấy hai người "tình tứ" tương tác, ngược lại vui vẻ vô cùng.

Tính tình Cố Thời Nghiễn vẫn luôn lạnh lùng, nhiều năm như vậy, đừng nói là chủ động quan tâm những người phụ nữ khác, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không.

Trước kia còn sợ anh đối với Lục Miểu quá lạnh nhạt làm cô tổn thương, bây giờ thấy hai người chung sống tốt như vậy, bà ấy ngay cả tên của mấy đứa cháu trai cháu gái sau này, đặt tên gì cũng đã nghĩ xong rồi.

Vẻ mặt vui mừng nói: "Đúng đúng, Miểu Miểu cũng quá gầy rồi, phải ăn nhiều bồi bổ cơ thể." Vừa nói, vừa gắp một cái đùi gà vào bát của Lục Miểu.

"Canh gà nhân sâm này là dì tự mình ninh rất lâu đấy, mỗi một miếng thịt gà đều mang theo canh sâm nồng nặc, bổ nhất đấy, ăn nhiều một chút."

Lục Miểu...

Nhìn biểu cảm hoàn toàn nứt ra của cô, đôi mắt sau cặp kính của Cố Thời Nghiễn nhanh chóng lóe lên một tia cười.

Nhấc đũa chủ động gắp cái đùi gà trong bát của cô đi, đặt vào bát mình: "Cô ấy không thích ăn thịt gà."

"Ồ ồ, là dì sơ suất rồi, vậy ăn chút cá đi." Thẩm Thanh Hòa cười híp mắt gắp một miếng thịt bụng cá non nhất bỏ vào bát cô, bà ấy vô cùng hài lòng với cô con dâu này.

Thằng nhóc nghịch ngợm không nghe lời Cố Thời Nghiễn này, chính là cần một người dám quản anh, và phải quản được anh.

Những cô gái khác đều chỉ muốn lấy lòng anh, đối với anh luôn nuông chiều hết mực, chỉ có Miểu Miểu, là thật lòng thật dạ suy nghĩ cho anh.

Điểm quan trọng là một chút cũng không sợ anh.

"Mẹ ơi, mẹ có phải quên mất con gái ruột này rồi không?"

Cố Tinh Du quay người kéo Chu Ngọc Oánh, bất mãn cáo trạng: "Bà nội, bà xem, mẹ con chỉ biết thiên vị Lục Miểu, nếu bà nội về muộn thêm mấy ngày nữa, con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất."

Thẩm Thanh Hòa tức giận giơ tay gõ lên đầu cô ta: "Trước kia là con tự nói không thích ăn cá, bây giờ thấy người khác ăn con cũng muốn ăn, khi nào con mới có thể giống Miểu Miểu, trưởng thành hơn."

Cố Tinh Du cáo trạng không thành, ngược lại bị giáo huấn, còn bị so sánh, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Lục Miểu.

Thấy vẻ mặt cô như không liên quan đến mình chỉ cúi đầu ăn đồ, cô ta thật chỉ muốn lập tức hất bát canh gà vào mặt Lục Miểu.

Bạ cụ Cố cũng là người chảy sự đời, đối với mấy chuyện trẻ con này, bà cụ phảng phất như không thấy gì cả.

Đặt đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng.

Nói với Thẩm Thanh Hòa: "Mẹ nghe nói nhà họ Lâm dạo gần đây hình như tìm được một cao nhân gì đó, có chút bản lĩnh thật sự, giúp họ rất nhiều, con liên lạc với nhà họ Lâm, hỏi tình hình cụ thể xem."