Ngày 12 tháng 1 năm 1975.
Gần đến Tết, trên chuyến tàu đi về phía Tây Bắc, người người chen chúc, không còn chỗ trống.
Tiếng ồn ào cùng với đủ loại mùi khiến Lâm An An choáng váng. Cô cảm thấy cơ thể này còn yếu hơn cả mấy ngày trước...
Cô đưa tay lau một khoảng nhỏ trên cửa kính tàu để nhìn ra ngoài. Phong cảnh vụt qua, tuyết trắng xóa, gió lạnh buốt.
Đang mải nhìn ngắm, cô bỗng bị người phía sau đang xếp hành lý đâm mạnh vào.
Lâm An An cảm thấy xương mình như sắp vỡ vụn, cô ôm ngực ho dữ dội...
"Khụ khụ khụ..."
"Ôi trời, An An!"
Mẹ Lâm vừa đi lấy nước về, quay đầu đã thấy con gái bị người ta đυ.ng, vội kéo giọng hét lên:
"Người gì vậy? Không có mắt à? Nếu làm con gái tôi bị thương, coi chừng tôi báo cảnh sát bắt cô đấy!"
Nghe bà ấy la hét ầm ĩ, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, bà béo vừa đυ.ng vào Lâm An An lập tức sa sầm mặt xuống.
"Ái chà! Xem cô giỏi chưa, già này chỉ đặt cái hành lý thôi mà đã làm con gái cô bị thương rồi à? Con gái cô làm bằng giấy hả?"
Nói xong, bà ta trừng mắt nhìn Lâm An An đang ho.
Những người khác cũng theo bà ta nhìn sang.
Cô gái trông chừng hơn hai mươi tuổi, dáng cao, mặc một chiếc áo bông màu xanh quân đội, quấn mình kín mít, chỉ để lộ cái đầu bên ngoài. Một bím tóc đuôi ngựa dày đặt trước ngực trái, tóc tuy nhiều nhưng khô vàng nghiêm trọng, nhìn là biết người ốm yếu.
Trái lại, cô lại có khuôn mặt xinh đẹp, lông mày như lá liễu, đôi mắt trong veo, khí chất tinh khiết như ngọc. Cô giống hệt tuyết đọng trên ngọn cây mùa đông, chỉ cần một chút sơ ý sẽ bị gió thổi rơi, hóa thành sương mù.
Chỉ nhìn cô một cái, mọi người không tự chủ được, hơi thở cũng nhẹ đi.
Đáng tiếc thay!
Cô gái xinh đẹp thế này, lại là người ốm yếu, thật đáng tiếc.
"Mẹ, được rồi ạ."
Dứt lời, cảm giác hồi hộp dồn dập ập đến. Lâm An An vô thức siết chặt cổ áo bằng đôi tay trắng như ngọc. Khi dùng sức, làn da mỏng như cánh ve hiện ra, gân xương lộ rõ, trông thật đáng thương.
"An An, con yêu của mẹ!" Mẹ Lâm vội tiến lên vỗ lưng cho con gái, đau lòng vô cùng.
Bà béo khẽ "hừ" một tiếng.
"Người ốm yếu còn ra ngoài chen chúc làm gì, tính đổ vạ cho người ta à? Tôi không ăn mấy trò của các người đâu! Đừng nói là không làm sao, dù có làm sao tôi cũng không sợ các người."
Bà béo càu nhàu. Lâm An An ngẩng đầu nhìn bà ta một cái. Khi nhìn thấy vết bớt đỏ ở cằm bên trái của bà ta, cô khựng lại!
Vội đưa tay kéo mẹ, ra hiệu bà đừng nóng giận.
"Dì à, tại thân thể tôi không khỏe, không liên quan đến dì. Mẹ tôi người thẳng tính nóng nảy, cũng vì thương tôi. Dì đừng để ý, xin lỗi nhé!" Cô quay sang còn lịch sự xin lỗi bà béo.
"An An!"
Mẹ Lâm không chịu nổi. Người đàn bà béo này vô lễ như vậy, tại sao con gái bà còn phải xin lỗi?
Lâm An An lắc đầu với bà: "Mẹ, vỗ lưng cho con thêm, con khó chịu."
Rồi cô lại ho.
Bà béo thấy dáng vẻ của cô thì phản cảm, không nhịn được mà chê bai:
"Đừng có giả vờ trước mặt tôi, cũng đừng ho trước mặt tôi, đừng lây bệnh cho tôi, thật xúi quẩy!"