Nam Thần Tham Gia Show Hẹn Hò "Ăn Dưa" Bị Lật Xe

Chương 11

Bữa tối kết thúc trong tĩnh lặng.

Phó Thức Thương là người đầu tiên đứng dậy: "Tôi còn chút việc muốn bàn với người đại diện, mọi người cứ dùng bữa thong thả."

Sau khi anh ấy rời đi, mọi người cũng lục tục đứng lên.

Các vị khách mời tươi cười, bày tỏ cảm ơn đến Bạch Cảnh Thần vì đã nấu ăn.

"Hôm nay mọi người vất vả rồi, để tôi rửa bát đĩa nhé." An Nhạc Ngôn đứng dậy dọn dẹp.

"Được thôi, vậy giao cho cậu, sau này chúng ta thay phiên." Mục Vi xoa bụng, "Tôi về phòng một lát."

Nhϊếp Trường Tinh im lặng gật đầu rồi đi.

Ngân Tâm hiếm khi hoàn hồn, vội vã trở về phòng, thậm chí quên cả chào An Nhạc Ngôn.

Bạch Cảnh Thần thì nán lại.

Cậu ấy biết rõ món ăn của mình thế nào, vốn dĩ đã hơi lo lắng.

May mà mọi người nể mặt, khiến cậu ấy yên tâm phần nào, nhưng dù sao vẫn thấy áy náy.

"Nhiều bát đĩa thế này, tôi giúp cậu nhé?" Cậu ấy nhìn An Nhạc Ngôn thoăn thoắt dọn dẹp, có chút ngại ngùng.

"Sao được," An Nhạc Ngôn gom đũa lại, ngước mắt nói, "Người nấu ăn vất vả thì không rửa bát, đó là quy tắc nhà tôi, người không làm gì mới phải rửa."

"Vậy tôi giúp cậu đổ nồi canh này." Bạch Cảnh Thần vội vàng đi đến bếp, cố sức nhấc quai nồi.

Nồi hơi to, bên trong còn hơn nửa nồi canh, sức của Bạch Cảnh Thần không đủ, vừa nhấc mạnh, nước canh bên trong liền chao đảo.

Nước canh nóng hổi dao động mạnh, chực trào ra ngoài, đổ lên người cậu ấy.

Một bàn tay chợt đưa ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nhấc nồi canh khỏi tay cậu ấy, rồi theo quán tính đổ hết vào bồn rửa.

"Phù..." Bạch Cảnh Thần thoát khỏi nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa rồi... An Nhạc Ngôn khỏe thật!

Anh ta cứ ngỡ An Nhạc Ngôn vẫn là một đứa trẻ lẽo đẽo theo sau mình, không ngờ đã trưởng thành một người đàn ông từ bao giờ.

Sức lực còn khỏe hơn mình nhiều.

Bạch Cảnh Thần khẽ ngẩng đầu nhìn An Nhạc Ngôn, không hiểu sao mặt hơi đỏ lên.

An Nhạc Ngôn tắt bếp, nhanh chóng xếp hết bát đĩa bẩn vào bồn rửa, rồi nói với Bạch Cảnh Thần: "Anh cứ đi nghỉ đi, tôi quen làm việc này rồi, không mệt đâu."

Thấy An Nhạc Ngôn làm thuần thục, Bạch Cảnh Thần cũng không dám giúp đỡ nữa, đành gật đầu: "Vậy tôi đi trước nhé, cậu cũng nghỉ sớm đi."

Rửa bát không tốn nhiều thời gian, lau xong chỗ nước bên bồn rửa, An Nhạc Ngôn liếc nhìn bếp.

Thiếu gia chỉ biết nấu ăn thôi, mặt bếp toàn dầu mỡ, nước đọng, còn có rau xanh, tỏi rơi vãi khi xào...

Cậu đành cười bất lực, rồi tiếp tục dọn dẹp.

Lúc cậu dọn dẹp xong xuôi ra khỏi bếp,thì đã hơn tám giờ.

Đợt quay đầu tiên diễn ra ở Thượng Hải, các khách mời vừa quay vừa giải quyết nốt công việc còn dang dở, sau bữa tối ai nấy đều bận rộn, tổ chương trình cũng chu đáo không sắp xếp hoạt động gì thêm.

Khu vực công cộng yên ắng, chắc hẳn mọi người đều ra ngoài hoặc đã về phòng.

An Nhạc Ngôn trở về phòng đôi.

Phòng khá rộng rãi, hai giường 1m5 kê sát nhau, ở giữa là hai tủ đầu giường, một chiếc đã có đồ cá nhân.

Vậy là đã có người chọn giường rồi. An Nhạc Ngôn mở vali, đặt cốc nước và sạc pin của mình lên chiếc tủ còn lại.

Trong phòng còn có một bàn làm việc chung, vẫn trống trơn.

An Nhạc Ngôn lấy hai quyển sách giáo khoa từ trong vali, ngồi xuống bàn học.

Đời trước cậu không được học hành đến nơi đến chốn.

Bệnh tật thời thơ ấu khiến cậu bỏ lỡ nhiều thời gian học tập, cô nhi viện cũng không có điều kiện giúp cậu bù đắp kiến thức, nên thành tích của cậu vẫn luôn rất tệ.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu học một trường nghề chuyên đào tạo điều dưỡng viên, ra trường thì bắt đầu tìm việc, cuối cùng trở thành trợ lý của Phó Thức Thương.

Mấy hôm trước, cậu đã dò hỏi mẹ An, rồi xem hết các nhóm chat trên điện thoại, mới ngỡ ngàng phát hiện mình là sinh viên năm nhất khoa điều dưỡng của đại học Hải, vừa thi học kỳ xong vào tuần trước.

Cậu lên trang web trường xem điểm, hầu hết các môn đều suýt soát qua, còn trượt một môn.

Không biết có phải nguyên chủ không thích ngành này, hay là dồn tâm sức vào việc khác.

Cậu thở dài, lấy quyển sách Sinh hóa mới tinh ra, ngồi dưới đèn bàn đọc.

Hướng phát triển của Phó gia là y dược sinh học, trước nay vẫn bình bình đạm đạm, sau khi bố của Phó Thức Thương tiếp quản mới thực sự khởi sắc.

Phó Hưng Sơn xuất thân là nhà khoa học, nhưng không định hướng cho con trai đi theo con đường của mình, vì vậy kiếp trước Phó Thức Thương học nghệ thuật, nhưng sau đó, anh ấy từ bỏ việc học ở nước ngoài để về nước gia nhập tập đoàn Phó thị, quyết tâm điều tra chân tướng cái chết của cha mình.

Thời gian đó, An Nhạc Ngôn đã cùng anh ấy học hỏi kiến thức về y dược sinh học từ đầu, cũng có hiểu biết nhất định về các môn học cơ bản này.

Thoáng chốc đã ba tiếng trôi qua, hơn mười một giờ đêm, Phó Thức Thương vẫn chưa về.

An Nhạc Ngôn xoa gáy, gấp sách lại đứng dậy.

Lúc đọc sách thì không thấy gì, vừa kết thúc thì cậu mới thấy đói bụng.

Cơn đói cồn cào thúc đẩy cậu vào bếp, mở tủ lạnh.

Khi chuẩn bị bữa tối, Bạch Cảnh Thần đã dùng gần hết nguyên liệu trong tủ lạnh, giờ chỉ còn hai túi tôm bóc và một hộp râu mực.

An Nhạc Ngôn lấy một túi tôm và hộp râu mực ra, ngâm nước cho rã đông, rồi lục tủ bếp tìm một hộp mì ý.

Cậu đun nước, luộc mì, tranh thủ xào tôm và râu mực.

Chẳng mấy chốc, một đĩa mì ý hải sản đã hoàn thành.

Sợ làm ồn mọi người, nên cậu đóng cửa bếp trước khi nấu, chỉ bật đèn bàn ăn.

Ánh sáng ấm áp, đĩa mì nóng hổi, tôm và râu mực thơm lừng, thật hạnh phúc.

"Ăn vụng?" Một giọng nói bất ngờ phá tan khung cảnh ấm cúng trong bếp.

An Nhạc Ngôn quay đầu lại, Phó Thức Thương đang đứng ở cửa bếp, nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Đâu, tôi đâu có ăn vụng," An Nhạc Ngôn biện minh, "Tôi đói bụng nên làm chút gì ăn đêm thôi."

"Vậy là ăn vụng đồ ăn đêm." Phó Thức Thương kết luận.

"Không phải mà..." An Nhạc Ngôn bực bội đứng một lúc, cúi đầu đi đến trước mặt Phó Thức Thương.

"Làm gì? Muốn gϊếŧ người diệt khẩu?"

"Ừ, diệt khẩu." An Nhạc Ngôn nắm lấy cổ tay Phó Thức Thương, kéo anh ấy đến bàn, rồi đẩy đĩa mì về phía anh ấy.

Phó Thức Thương nhướng mày: "Hối lộ tôi à? Tôi không ăn đâu..."

Anh còn chưa nói hết câu, An Nhạc Ngôn đã nhanh tay chia đĩa mì thành hai phần, còn gắp hết râu mực ra.

"Tôm đều cho anh," An Nhạc Ngôn gật đầu, "Mì chia anh một nửa."

"Thế cũng không được." Phó Thức Thương lắc đầu: "Đã là đồ ăn đêm thì ai thấy cũng có phần, cậu muốn hối lộ tôi thì phải thêm chút nữa."

Thiếu niên trước mặt lộ vẻ bất lực, hàng mày thanh tú cau lại, có vẻ hơi khó xử.

Phó Thức Thương cũng không muốn làm khó cậu, thầm nghĩ chỉ cần cậu xin xỏ anh, thì anh sẽ miễn cưỡng ăn chút mì tôm vậy.

Nhưng An Nhạc Ngôn đột nhiên hạ quyết tâm, đứng dậy đi đến bếp: "Anh cứ ăn mì trước đi, tôi rán cho anh quả trứng."

Trong chảo, trứng gà và dầu nóng kêu xèo xèo, dưới ánh đèn dịu nhẹ, thiếu niên cúi đầu, sống lưng gầy guộc tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

"Xong rồi đây!" Thiếu niên tươi cười quay lại, đặt quả trứng thơm lừng vào đĩa của Phó Thức Thương.

Trứng rán cháy cạnh, lòng đào, đúng vị anh thích.

Hơi nóng bốc lên trong bếp, làm mờ cặp kính, mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Ánh đèn vàng dịu và mùi thơm của thức ăn, cùng với nụ cười trước mặt, khiến anh cứ ngỡ như quay về những ngày trước tuổi mười hai, tìm lại được chút ký ức về "gia đình".

Bếp núc luôn gắn liền với cuộc sống đời thường, mà người ở trong đó, dù không uống rượu cũng cảm thấy hạnh phúc lâng lâng.

Trong tòa nhà của tổ chương trình bên cạnh, Trương Mậu vừa tắm xong, đi vào một căn phòng chứa đầy màn hình giám sát.

Vừa bước vào, tay đang lau tóc của anh ta khựng lại: "Ơ, đây là bếp à? Sao hai người họ lại ăn uống ở đây?"

Phó đạo diễn trực ban ngồi trước màn hình gật đầu: "Ừ, An Nhạc Ngôn vào bếp làm đồ ăn đêm, Phó Thức Thương từ ngoài về. Chắc anh ấy cũng đói bụng, vừa hay gặp nhau."

"Không khí tốt đấy chứ." Trương Mậu vỗ vai phó đạo diễn: "Ghi lại hết chưa?"

"Ghi hết rồi!" Phó đạo diễn vội gật đầu: "Tám máy quay hoạt động hết công suất, đảm bảo không bỏ sót biểu cảm nào."

"Tốt, đợi chương trình hot lên, tôi lì xì cho mọi người." Trương Mậu cười hớn hở vuốt mái tóc ướt.

Ông chỉ vào thiếu niên trên màn hình: "Thằng An Nhạc Ngôn này có triển vọng đấy, sau này cậu để ý đến cậu ấy nhiều hơn, rồi cử thêm người quay riêng cậu ấy nữa."

Trong bóng đêm, các khách mời lục tục trở về biệt thự, Ngân Tâm vẫn đang ở trong phòng sắp xếp lại tài liệu vẽ cũng đi ra.

Mấy người gặp nhau trong phòng khách, ai cũng biết bữa tối ăn qua loa chẳng còn gì trong bụng.

"Hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đi?" Bạch Cảnh Thần đề nghị: "Lúc nãy tôi thấy..."

Cậu ấy còn chưa nói hết câu, Ngân Tâm đứng bên cạnh đột nhiên khịt mũi: "Thơm quá! Có ai đang nấu gì à?"

Mục Vi cũng ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi thẳng đến cửa bếp, đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta ngỡ ngàng.

Sao Phó Thức Thương lại ăn cùng An Nhạc Ngôn?

Trong trò chơi thật lòng lúc chiều, anh ta còn tưởng hai người có thù oán. Dù An Nhạc Ngôn đã giải thích, nhưng ai cũng thấy lý do đó hết sức gượng gạo.

Sau đó đến việc chia phòng, Phó Thức Thương nhất quyết ở chung với An Nhạc Ngôn, chắc chắn là muốn cố tình gây khó dễ cho cậu ta.

Nhưng việc cùng nhau ăn uống... Biết đâu lại hóa giải được hiểu lầm!

Trong lúc suy nghĩ miên man, anh ta sải bước đi vào: "Hai người làm gì mà trốn ở đây ăn ngon không rủ chúng tôi thế?"

Phó Thức Thương vẫn từ tốn ăn nốt mấy con tôm, An Nhạc Ngôn dở khóc dở cười ngẩng đầu lên: "Đói bụng thì ăn chút gì thôi, có nghiêm trọng như anh nói đâu."

"Tôi mặc kệ, đồ ăn đêm ai thấy cũng có phần." Mục Vi đảo mắt nhìn hai người một lượt, rồi chốt hạ: "Mì ý này chắc chắn là Nhạc Ngôn làm rồi."

Anh ta sà xuống ngồi cạnh An Nhạc Ngôn, thay đổi thái độ ngay lập tức: "Làm cho tôi một phần đi mà? Mai tôi mời cậu ăn một bữa ra trò."

An Nhạc Ngôn bất lực nhìn anh ta, rồi quay sang nhìn Nhϊếp Trường Tinh, Ngân Tâm và Bạch Cảnh Thần đang đứng ở cửa bếp, năm người nhìn nhau một lúc, anh chợt bật cười.

"Được rồi được rồi, thấy ai cũng có phần, tôi làm thêm mấy phần nữa cho mọi người."

Ba người đứng ở cửa đều cười rộ lên.

Bạch Cảnh Thần lấy mì ý ra: "Để tôi luộc mì giúp cậu nhé."

Anh ta vừa dứt lời, tiếng cười trong bếp liền im bặt.

Bạch Cảnh Thần giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Luộc mì cũng cần kỹ thuật cao lắm hả?"

An Nhạc Ngôn bật cười: "Không có kỹ thuật gì đâu, chỉ cần canh thời gian thôi. Hay là mọi người lấy điện thoại hẹn giờ đi, nước sôi thì bắt đầu tính tám phút, cứ mỗi phút vớt một sợi ra nếm thử, thấy vừa miệng thì tắt bếp vớt mì ra."

Không khí trong bếp trở nên náo nhiệt hẳn lên, Nhϊếp Trường Tinh lấy điện thoại ra đứng cạnh Bạch Cảnh Thần, sẵn sàng bấm giờ.

Ngân Tâm thì lấy rau còn lại trong tủ lạnh ra.

Mục Vi mở tủ đông: "Chỉ còn một gói tôm thôi, đông người thế này không đủ ăn đâu."

An Nhạc Ngôn đứng dậy: "Gần đây có siêu thị, tiện thể tôi đi mua thêm đồ làm mì luôn, sẽ về nhanh thôi."

Nói rồi cậu liền đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi biệt thự, thì cậu đã thấy một anh quay phim đã vác máy chạy theo.

"Tôi đi mua chút đồ." An Nhạc Ngôn chào hỏi anh quay phim.

Anh quay phim gật đầu: "Không sao đâu, cậu cứ coi như tôi không tồn tại là được."

An Nhạc Ngôn dạo một vòng quanh các cửa hàng gần đó, mua được mấy gói sốt thịt kiểu Ý lớn, rồi nhanh chóng quay về biệt thự.

Vừa vào cửa, cậu đã thấy Phó Thức Thương đứng ở sảnh.

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc, như thể những tiếng cười nói rộn rã trong bếp không liên quan gì đến mình vâyh.

"Anh ra ngoài à?" An Nhạc Ngôn cúi xuống thay giày.

"Ừ, đi mua bao thuốc." Phó Thức Thương đáp.

"Anh phải nói sớm chứ," An Nhạc Ngôn cười ngẩng đầu, "Nếu vậy thì tôi đã mua về cho anh rồi"

Phó Thức Thương đi đến cạnh anh để thay giày, liếc nhìn chiếc túi trên tay anh.

"Cậu mua gì thế? Tôm à?" Anh ấy chợt hỏi.

An Nhạc Ngôn lắc lắc chiếc túi: "Sốt thịt thôi, tôi làm mì sốt thịt cho mọi người."

Cánh cửa khép hờ hé mở, một làn gió đêm ấm áp lùa vào, nhẹ nhàng xoay chuyển giữa hai người. Phó Thức Thương thay giày xong, gật đầu với An Nhạc Ngôn: "Ừ, cậu đi đi."

An Nhạc Ngôn xách túi, nhìn theo anh ra khỏi cửa, rồi quay người đi vào bếp.

Mì tôm là món khoái khẩu của anh Thương, nên làm mì sốt thịt cho mọi người là được rồi.