Tổ chương trình cũng căng thẳng như cậu, chỉ là lý do do thì lại khác nhau.
Việc Phó Thức Thương chủ động đề nghị tham gia show hẹn hò sớm hơn dự kiến đã làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của đạo diễn Trương, nhưng đây vẫn là một chuyện tốt.
Phó Thức Thương tốt nghiệp chính quy, năm hai đại học đã bắt đầu tiếp xúc với giới điện ảnh. Bộ phim đầu tiên anh tham gia là tác phẩm của một đạo diễn nổi tiếng trong nước, và chỉ nhờ tác phẩm đầu tay này, anh đã dễ dàng giành được tất cả các giải thưởng mà một diễn viên mới có thể đạt được, có thể nói là đỉnh cao ngay từ khi ra mắt.
Nhưng anh không hề chìm nghỉm sau đó. Trong vài năm tiếp theo, dù không có quá nhiều tác phẩm, mỗi bộ phim anh tham gia đều được trau chuốt tỉ mỉ, cho thấy anh đang trong giai đoạn tích lũy danh tiếng.
Trong thời gian nghỉ giữa các bộ phim, anh tham gia một vài chương trình tạp kỹ, nhưng hầu hết chỉ là những hoạt động ngắn hạn để xuất hiện trước công chúng và duy trì độ nổi tiếng, không ảnh hưởng đến công việc chính.
Với một người như vậy tham gia show hẹn hò, hiệu quả sẽ tốt hơn so với việc mời đại mỹ nhân Thần Hi như dự kiến ban đầu. Vì bộ phim "Tần Thành" vừa đóng máy của anh, theo lời của bà Phó, sẽ sớm đoạt giải và mang về nước, hiệu ứng lan tỏa là không thể bỏ qua.
Và việc Thần Hi rút lui chắc chắn cũng có liên quan trực tiếp đến Phó Thức Thương, có lẽ là một sự trao đổi tài nguyên, một tình huống đôi bên cùng có lợi.
Đạo diễn Trương không cần phải chịu trách nhiệm mà vẫn có được sự nổi tiếng và lượng người xem khổng lồ, đây là điều ông mong muốn.
Vì vậy, Trương Mậu đã thẳng thắn đề cập đến chuyện này ngay trong lễ khai máy, mục đích là để khuấy động bầu không khí giữa các khách mời, tạo ra một đấu trường cạnh tranh khốc liệt xoay quanh Phó Thức Thương và Mục Vi.
Nhưng ông không ngờ rằng An Nhạc Ngôn lại bất ngờ xuất hiện.
Nhìn ba tin nhắn liên tiếp được gửi cho An Nhạc Ngôn, đạo diễn Trương chìm vào suy nghĩ.
Ông vốn chỉ nghĩ cậu là một nhân vật phụ cho đủ số, lẽ nào cậu lại là một nhân vật lớn ẩn mình?
Ông nhìn thông tin đơn giản của An Nhạc Ngôn một hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên hỏi phó đạo diễn: "Kết quả tin nhắn thế nào?"
Phó đạo diễn lộ vẻ mặt như thể vừa chứng kiến một điều kỳ diệu, giơ chiếc máy tính bảng trên tay lên: "Ba đều."
"Cái gì?" Đạo diễn Trương xoa mặt, "An Nhạc Ngôn ba phiếu, còn ai được 3 phiếu nữa?"
"Phó Thức Thương cũng ba phiếu."
Trương Mậu: …
Ông vỗ mạnh vào đùi phó đạo diễn: "Ha ha, chuyện này cũng có thể xảy ra được, đúng là thần kỳ."
Ông vốn nghĩ số phiếu sẽ bị phân tán quá nhiều, nhưng cuối cùng, chúng vẫn tập trung vào hai người.
An Nhạc Ngôn cũng được đấy chứ, vậy mà lại trực tiếp thay thế vị trí của Mục Vi.
Kệ cậu ta, miễn là chương trình có hiệu ứng tốt là được.
Phó đạo diễn nhăn nhó xoa xoa đùi, nhìn Trương đạo diễn lảo đảo chạy về phía biệt thự.
Chỉ là một show hẹn hò thôi mà, sao anh ta lại phát cuồng đến thế làm gì không biết, chậc.
"Đến đây đến đây, công bố kết quả đây," Trương Mậu cười toe toét gọi mọi người vào phòng khách, "Chúng ta xem hôm nay ai nhận được nhiều tin nhắn nhất nhé…"
Ông cố ý dừng lại một chút, giả bộ vẻ mặt khó xử: "Ôi chà, Tiểu Phó và Tiểu Ngôn bằng phiếu nhau, phải làm sao đây?"
Ánh mắt An Nhạc Ngôn sáng lên, bằng phiếu?
Ồ ồ ồ, hóa ra gu thẩm mỹ của mọi người vẫn ổn đấy chứ!
Haizz, người đẹp thì tâm cũng thiện, chắc chắn có người thấy mọi người đều nhắn tin cho anh Thương, tôi thì tội nghiệp quá, nên đã bỏ phiếu thương cảm cho tôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.
Lỗi của tôi, lỗi của tôi.
Cậu nhìn về phía Phó Thức Thương, người kia cũng đang nhìn cậu, một lát sau, anh mới quay sang đạo diễn Trương: "Hay là chúng ta oẳn tù tì phân thắng thua?"
"Tôi đồng ý!" An Nhạc Ngôn lập tức lên tiếng.
"Có phải đơn giản quá không?" Đạo diễn Trương xoa cằm: "Thế này đi, hai cậu chơi mười ván, nếu hòa trên năm ván thì hai cậu tự thỏa thuận phân chia, còn nếu hòa dưới năm ván thì máy móc của chúng tôi sẽ chia ngẫu nhiên, thế nào?"
"Hòa, mà còn phải trên năm ván," Mục Vi cười nói, "Điều này khó quá đấy!"
"Đạo diễn Trương thật sáng tạo." Phó Thức Thương đưa ra số liệu cụ thể: "Xác suất hòa khi chơi oẳn tù tì chỉ có một phần ba, vậy mà ông lại yêu cầu chúng tôi đạt trên năm phần mười, chẳng phải là bắt nạt chúng tôi sao?"
Đạo diễn Trương trừng mắt: "Đến chỗ tôi mà còn không cho tôi đặt luật à? Cậu có phục hay không thì bảo?"
Phó Thức Thương cười lớn: "Đã vào tay ông rồi thì còn nói gì nữa! Nào, chúng ta đổi chỗ."
An Nhạc Ngôn có chút ngơ ngác.
Đổi chỗ là sao? Chê phong thủy bên kia không tốt à?
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, câu nói này của Phó Thức Thương là dành cho Ngân Tâm ngồi cạnh cậu.
Không biết vì sao vị họa sĩ thiên tài này vẫn mê mẩn đôi mắt của cậu, đến cả chỗ ngồi cũng phải sát cạnh cậu.
Bây giờ bị Phó Thức Thương yêu cầu, anh ta mới quyến luyến đứng dậy.
Hương cam quýt thoang thoảng theo động tác của người đàn ông lan tỏa, hòa quyện với một chút hương bạc hà mát lạnh, làm tăng thêm vài phần sắc sảo cho hương thơm vốn ấm áp.
Giống như Bleu de Chanel, nhưng lại khác biệt, chỉ khi nó ở trên người anh Thương thì mới có hiệu ứng như vậy.
Thần kinh căng thẳng của An Nhạc Ngôn dần dần thả lỏng, cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, nhưng không có dấu vết tàn phá của sự báo thù, đúng là Phó Thức Thương mà cậu từng gặp khi còn bé.
Nhận thức về việc gặp lại người quen cũ, đến giờ mới dần dần trở nên rõ ràng.
Anh Thương, đã lâu không gặp.
Phó Thức Thương lại không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng cậu, chỉ biết rằng khi anh ngồi xuống, chàng trai bên cạnh đột nhiên thả lỏng cơ thể, vẻ cứng nhắc trước đó tan biến, dần dần lộ ra vẻ tự nhiên và tùy hứng, nhưng cũng có chút kìm nén.
"Bắt đầu được rồi chứ?" Anh lên tiếng nhắc nhở.
An Nhạc Ngôn gật đầu.
Cậu đã chơi trò này với anh Thương không biết bao nhiêu lần. Để ông chủ khó chiều này ăn thêm vài miếng cơm, hoặc uống thêm một bát thuốc bổ, cậu thậm chí còn xem lại camera giám sát trong văn phòng, nghiền ngẫm từng biểu cảm và động tác nhỏ của anh Thương trước khi ra tay. Nửa năm sau, Phó Thức Thương không thắng cậu lần nào.
Cậu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, bắt nhịp và ra chiêu.
Ván đầu tiên, cả hai cùng ra kéo.
Phó Thức Thương cười nhìn cậu một cái.
Ván thứ hai, vẫn là kéo.
Ván thứ ba, búa…
Mỗi lần đều ra tay cùng lúc, mỗi lần đều là một thế.
Cậu thậm chí không cần nhìn đối phương ra gì, cũng biết chắc chắn sẽ hòa.
Biểu cảm của Phó Thức Thương từ ngạc nhiên chuyển sang thích thú rồi đầy ẩn ý, anh dứt khoát nhìn chằm chằm vào cậu và nhanh chóng ra chiêu.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhưng động tác tay lại giống hệt nhau.
Các khách mời dần dần tụ tập lại, Nhϊếp Trường Tinh chăm chú nhìn An Nhạc Ngôn, rồi theo ánh mắt của cậu nhìn về phía Phó Thức Thương. Đột nhiên, ánh mắt anh ta lóe lên như thể vừa nhận ra điều gì đó.
An Nhạc Ngôn dường như cảm nhận được điều gì đó, tay cậu run lên, chậm nửa nhịp, thế tay của hai người cuối cùng cũng khác nhau.
"Thật là ma quỷ, hai người bị cái gì điều khiển vậy?" Mục Vi trợn tròn mắt, vung tay qua lại trước mặt hai người, "Mười ván hết chín ván là giống nhau, đừng nói với tôi đây là thần giao cách cảm nhé!"
Ngay cả đạo diễn Trương cũng ngây người một lúc lâu, nhưng đã chơi là phải chịu, anh giao quyền chia phòng cho hai người.
"Anh Phó quyết định đi, tôi nghe theo anh." An Nhạc Ngôn lên tiếng.
Phó Thức Thương dường như vẫn luôn quan sát biểu cảm của cậu, nghe vậy thì cười: "Vậy tôi chia lung tung đấy, nếu cậu thấy không ổn thì cứ nói nhé."
An Nhạc Ngôn gật đầu: "Vâng."
Đạo diễn Trương vội vàng ra hiệu quay phim lia máy lại gần, yêu cầu ghi lại biểu cảm của tất cả mọi người.
Việc chia phòng chắc chắn sẽ có người vui, người buồn. Với sự trùng hợp kỳ lạ vừa rồi, cộng thêm những thước phim quý giá này, ông có thể dựng thành nửa tập phim.
Phó Thức Thương liếc nhìn các khách mời: "Ngân Tâm, Nhϊếp Trường Tinh và Bạch Cảnh Thần ở chung một phòng."
Nói xong, anh nhìn về phía An Nhạc Ngôn.
Đây là sắp xếp tất cả các khách mời thuộc tuýp người thụ ở chung với nhau sao?
À, cũng đúng. Show hẹn hò mới bắt đầu, tình cảm giữa các khách mời chưa ổn định, nếu đã ghép cặp 1-0 quá sớm thì rất dễ gây ra sự khó xử.
Anh Thương thật chu đáo, đúng là một người đàn ông lịch thiệp.
Cậu ngưỡng mộ gật đầu.
Khóe miệng Phó Thức Thương cong lên như đang buồn cười, anh tiếp tục chia phòng: "Giờ giấc sinh hoạt của Mục Vi không giống với chúng ta, cũng không cần phải cố gắng điều chỉnh, cậu cứ ở phòng đơn đi."
"OK." Mục Vi nhếch mép, giọng điệu có chút lả lơi: "Vậy anh ở chung phòng với Nhạc Ngôn nhé?"
"Ừm, Tiểu Ngôn có ý kiến gì không?"
Tiểu Ngôn? Anh Thương gọi mình là Tiểu Ngôn ư? An Nhạc Ngôn lại một lần nữa cứng đờ người.
Cách xưng hô thật thân mật, cứ như người nhà vậy.
Thấy cậu mãi không nói gì, Phó Thức Thương nhướng mày: "Vậy coi như không có ý kiến gì nhé. Chúng ta bắt đầu chuyển hành lý thôi."
Hành lý của mọi người đều ở dưới lầu, cần phải chuyển lên phòng ngủ trên tầng hai. Các khách mời chen chúc nhau xuống lầu, chỉ một lát sau đã tụ tập đông đúc ở khu vực sảnh.
An Nhạc Ngôn xuống chậm hơn một nhịp, nên cậu đứng ở chân cầu thang, chờ mọi người lên trước. Nhưng chỉ vừa lơ đãng một chút, cậu đã phát hiện ra chiếc vali của mình biến mất.
Trong góc sảnh còn hai chiếc vali, một lớn một nhỏ, chiếc nhỏ trông khá giống của cậu.
Cậu chớp chớp mắt, kéo chiếc vali nhỏ lên, thì thấy Phó Thức Thương từ trên lầu đi xuống.
"Còn chưa lên à?" Phó Thức Thương bước đến cạnh chiếc vali lớn, ánh mắt anh dừng lại trên người An Nhạc Ngôn.
"Vừa nãy… cậu làm thế nào vậy?"
Người đàn ông cao lớn, khi hơi cúi đầu xuống, một cảm giác áp bức tự nhiên ập đến.
An Nhạc Ngôn vô thức dựa lưng vào góc tường, sau khi chạm mắt với Phó Thức Thương, cậu liền cụp mắt xuống.
"Tôi cũng thấy rất trùng hợp, có lẽ là do trời giúp đỡ?"
Cậu không nói là cố ý, cũng không phủ nhận có gian lận hay không, chỉ đổ hết mọi chuyện cho số phận.
Khóe miệng Phó Thức Thương khẽ nhếch lên một nụ cười, anh tiến thêm một bước.
Hương bạc hà mát lạnh lúc này đã lấn át hương cam quýt ấm áp, thể hiện một chút hung hăng.
An Nhạc Ngôn: !
Thấy vẻ mặt của chàng trai cuối cùng cũng lộ ra vẻ bối rối, Phó Thức Thương không hỏi thêm gì nữa, anh đưa tay kéo chiếc vali của mình ra từ phía sau cậu, rồi quay người lên lầu.
Phù…
Lưng An Nhạc Ngôn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Oa oa oa, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đến lúc đó nhất định phải xem anh Phó ép bọn phản diện đến mức nào, chắc chắn sẽ dọa cho lũ khốn đó sợ vỡ mật!
Quá ngầu!
Cậu biết điều chậm rãi bước theo sau anh, xách chiếc vali không ai quan tâm kia.
Khi cậu vừa đi được nửa đường, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, Ngân Tâm hối hả chạy xuống từ khúc quanh cầu thang.
Có lẽ vì không ngờ sẽ gặp người, anh ta hoàn toàn không phanh kịp, đâm sầm vào người Phó Thức Thương.
Phó Thức Thương bị đâm đến mức loạng choạng, An Nhạc Ngôn đứng sau anh nhanh chóng tiến lên một bước, đỡ lấy vai anh.
Vai người đàn ông rất rộng, khi chạm vào có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và những thớ cơ khỏe mạnh, đàn hồi.
Và cả nhịp thở có phần gấp gáp của anh lúc này.
"A, xin lỗi!" Ngân Tâm áy náy nói, "Tôi lấy nhầm vali rồi, nên…"
"Không sao đâu," giọng Phó Thức Thương vẫn ôn hòa, "Chỉ có mấy người thôi mà, có lấy nhầm cũng không mất được."
Vẻ mặt của Ngân Tâm có chút bối rối, anh ta ội vàng nhìn qua vai Phó Thức Thương, xem chỗ để vali ở phía dưới.
"Đừng lo, nó ở chỗ tôi này."
An Nhạc Ngôn cảm thấy Phó Thức Thương đã đứng vững, cậu liền buông tay ra và xách chiếc vali từ phía sau ra trước mặt Ngân Tâm: "Vừa nãy tôi phát hiện có người lấy nhầm vali của mình, tôi đang định mang lên hỏi đây."
"Cảm ơn!" Ngân Tâm lộ vẻ mặt như vừa được cứu sống, xách chiếc vali lên: "Vali của cậu ở phòng tôi, cậu đi theo tôi."
Nhìn An Nhạc Ngôn đi theo Ngân Tâm, Phó Thức Thương đứng thêm hai giây nữa rồi tiếp tục xách vali lên lầu.
Thằng ngốc Ngân Tâm này, hấp tấp như vậy lại vừa vặn đυ.ng vào chỗ bị thương của anh.
Phó Thức Thương nhíu mày, lẽ nào là cố ý?
Phó Thức Thương đẩy vali vào phòng ngủ, ngồi xuống bàn rồi hít thở sâu.
Vết thương ở bụng bị va chạm không nhẹ, lúc này nó đang nhói lên từng cơn, khiến anh cau mày.
Anh đã ký hợp đồng tham gia show hẹn hò này từ lâu. Ngày quay phim cũng bị đẩy lên sớm hơn dự kiến, liệu Phó Hưng Hoài còn có nsắp xếp nào khác không?
Dù Ngân Tâm có vẻ ngốc nghếch, anh cũng không thể không đề phòng.
Và cả An Nhạc Ngôn kia nữa.
Trong số sáu khách mời hiện tại, người thân thiết với Ngân Tâm nhất chính là cậu ta.
Hơn nữa…
Từ ly chocolate nóng, đến những phản ứng trong trò chơi nói thật, rồi cả trò oẳn tù tì vừa rồi, tất cả đều cho thấy người này quá quen thuộc với anh, quen thuộc đến mức đáng sợ.
Liệu cậu ta có phải là người mà chú phái đến để giám sát anh không?
Trong lúc suy nghĩ, An Nhạc Ngôn đã kéo vali của mình vào phòng.
Vừa vào phòng, cậu đã đóng cửa lại, lấy một chiếc áo phông từ trong vali ra và che lên camera.
"Xin lỗi nhé, tôi thay quần áo một chút."
Cậu nói rất lớn, rõ ràng là để cho tổ chương trình nghe thấy.
Nhưng cậu không đi vào phòng vệ sinh, cũng không hề né tránh, mà có vẻ như định thay quần áo ngay tại chỗ.
Phó Thức Thương thích thú nhìn cậu tháo micro trên người xuống, nhưng anh không được chứng kiến cảnh mỹ nam cởi đồ.
Một giây sau, An Nhạc Ngôn đã xuất hiện trước mặt anh và đưa tay tháo micro trên cổ áo anh.
Một tia sắc bén lóe lên từ cặp kính của người đàn ông, Phó Thức Thương ngả người ra sau, An Nhạc Ngôn vồ hụt.
Phản ứng của cậu khá nhanh, cậu nhanh chóng chống tay xuống bàn, giữ cho mình không bị ngã.
Sau đó, cậu bắt đầu ra hiệu bằng miệng với anh: "Tắt mic đi, tôi xem vết thương cho anh."
Phó Thức Thương nheo mắt lại.
Anh đã từng hình dung Phó Hưng Hoài sẽ thăm dò anh như thế nào. Cách đơn giản nhất là giống như Ngân Tâm, va chạm hoặc sờ soạng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Người thăm dò phải có bằng chứng là ảnh hoặc video để có thể truyền ra ngoài.
Chỉ cần xác nhận anh thật sự bị thương, Phó Hưng Hoài sẽ liệt anh vào danh sách nghi ngờ.
Và bây giờ, điều mà An Nhạc Ngôn đang yêu cầu chính là một cơ hội như vậy.
Người có thể thăm dò một cách trực diện như vậy, không phải là kẻ ngốc thì chính là cao thủ.
Anh mong đợi điều thứ hai hơn.
Đã lâu rồi anh không gặp được một đối thủ xứng tầm, anh thậm chí còn cảm thấy có chút phấn khích.
Phó Thức Thương cong môi cười, phối hợp tắt mic và tháo nó ra.
Sau đó, anh vén vạt áo sơ mi lên.