Trong khoảnh khắc hỗn loạn mơ hồ, Khương Phù Chi lại mở mắt ra. Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá vừa định rời đi, cùng với nhân viên chuẩn bị đưa cô vào nhà xác, đột nhiên đều hét lên đầy kinh hãi.
"Xác, xác chết sống lại rồi!"
Khương Phù Chi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói ngoan ngoãn: "Diêm Vương nói tháng này thành tích không đạt chỉ tiêu, bảo tôi mang thêm vài người xuống cùng."
Giây tiếp theo, phòng phẫu thuật lại vang lên một tràng thét chói tai.
Livestream đã được mở, dù số lượng người xem của một streamer mới không quá nhiều, nhưng hành động điên rồ của Khương Phù Chi lại khiến không ít người đổ xô vào xem.
[Đinh! Dựa theo vị trí mà hệ thống dò tìm được, ký chủ có thể gặp mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên tại hội sở Sophie.]
Khương Phù Chi nghe thấy giọng nói máy móc ấy liền vội vã rời khỏi bệnh viện đang rối loạn cả lên, sau khi viện trưởng nghe tin có người sống lại, lập tức một tay gọi cảnh sát, tay kia gọi thầy bắt ma, bận đến mức xoay như chong chóng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Khương Phù Chi về thẳng nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi tiện tay lấy một chiếc váy hai dây cổ trễ màu trắng từ tủ quần áo mặc vào, mái tóc dài như thác nước được sấy khô rồi xõa xuống sau lưng.
Khương Phù Chi có vẻ ngoài quá mức xuất sắc, dù là đường nét xương cốt hay làn da đều hoàn mỹ.
Dù mặt mộc không trang điểm, cô vẫn đẹp đến nghẹt thở, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Cư dân mạng của hành tinh Tương Lai trong livestream lập tức nổ tung.
[Eo của chị gái không phải eo, mà là lưỡi dao cong đoạt mạng của Đoạt Mệnh Tam Lang*.]
*Đoạt Mệnh Tam Lang: thường được dùng để miêu tả thứ gì đó rất nguy hiểm, sắc bén hoặc có sức sát thương cao.
[Nhìn lần đầu, thấy là con gái, nhìn lần hai, muốn ở bên cả đời.]
[Nếu có thể hôn chị một cái, em đồng ý đổi lấy việc lái xe sang, sống trong biệt thự!]
[Chị ơi, cho em hôn một cái đi, em là con gái, không phải trai biếи ŧɦái.]
[Tôi học y, có thể khẳng định chắc chắn chủ phòng livestream bị lệch nhẹ, đừng nghiêng đầu ngủ nữa, dựa vào tôi mà ngủ này, nghe chưa?]
Khương Phù Chi nhìn mình trong gương, không thể không thừa nhận hệ thống đúng là lợi hại, sau khi khiến cơ thể vốn dĩ đã chết vì tai nạn của cô sống lại, nó còn giúp khí sắc cô tốt lên đáng kể.
Giờ đây, ngay cả son môi cũng không cần thoa, nhìn vẫn hồng hào đầy sức sống.
Khương Phù Chi gọi xe đến hội sở Sophie như lời hệ thống đã báo, không ngờ vừa bước vào đã gặp một gương mặt quen thuộc.
Dọc hành lang, một chàng trai trẻ đang nghe điện thoại, trông anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thanh tú rạng rỡ, làn da trắng trẻo.
Nhìn thấy bóng dáng Khương Phù Chi, anh ta ngẩn ra một lúc, rồi lập tức cúp máy, nở nụ cười tươi bước về phía cô.
"Phù Chi? Sao em lại ở đây? Biết anh ở đây nên đến tìm anh à?"
Khương Phù Chi không định để tâm đến anh ta, chỉ thầm hỏi trong lòng: [Bưu Bưu, cậu có thể cho tôi biết vị trí chính xác của mục tiêu không?]
Tang Bưu đáp: [Không được, hệ thống chỉ có thể định vị sơ bộ, còn chính xác là ai thì chỉ khi ký chủ gặp mặt mới có thể kích hoạt hệ thống.]
Khương Phù Chi khẽ nhíu mày, thế này thì khó tìm rồi.
Hội sở lớn như vậy, chẳng lẽ phải đi tìm từng người một?
Thấy cô không chỉ không đáp lại mà còn cau mày, Trình Dương không khỏi dè dặt hỏi:
"Phù Chi, em sao vậy? Là anh làm gì khiến em khó chịu à? Em nói đi, anh có thể thay đổi!"
Khương Phù Chi thản nhiên đáp: "Không có gì, anh có thể đừng đi theo tôi được không?"
Rõ ràng lời nói rất lạnh nhạt, nhưng khi thốt ra từ miệng cô lại khiến người ta không thể giận được.
"Phù Chi, có phải em có người yêu rồi không? Anh ta có giàu bằng anh không? Nếu không thì anh có thể tài trợ hai người yêu nhau, chỉ cần em vui, chuyện gì anh cũng làm được!"