Vạn Người Ghét? Rõ Ràng Là Cục Cưng Đỉnh A Của Nhà Hào Môn!

Chương 7: Alpha cấp S (2)

Chương 7: Alpha cấp S (2)

Ôn Nhất Doanh quay sang Úc Tri nói: “Thầy Úc, tôi có làm bánh quy, nếu không bận gì, ở lại dùng trà chiều với chúng tôi nhé?”

Úc Tri không trả lời ngay, ánh mắt lơ đãng như đang đăm chiêu điều gì đó.

“Thầy Úc?” Ôn Nhất Doanh gọi thêm một lần nữa.

Lúc này Úc Tri mới sực tỉnh, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi còn chút việc phải làm.”

Sở Sở nghe vậy liền chu môi thất vọng, Ôn Nhất Doanh vỗ nhẹ lưng con trai, cũng không ép Úc Tri ở lại.

“Không sao cả.” Nhưng cô cũng không muốn làm cậu bé buồn, nên đổi cách nói: “Vậy thế này đi, thầy Úc xuống dưới chờ một lát, tôi sẽ nhờ người gói bánh để thầy mang về nếm thử.”

Úc Tri thoáng ngẩn ra, biết nếu từ chối thêm thì sẽ bất lịch sự, nên gật đầu đáp: “Được, cảm ơn cô Ôn.”

Trong lúc người giúp việc chuẩn bị gói bánh quy, bên ngoài trời lại càng mưa lớn hơn.

Úc Tri hôm nay ra ngoài không mang ô, nhìn qua tấm kính thấy màn mưa dày đặc, trong lòng không khỏi lo lắng.

Ở khu vực này, nhà nào cũng có xe riêng hoặc tài xế đưa đón, hiếm khi phải gọi xe, mà taxi hay xe công nghệ cũng ít khi đi qua đây.

Hằng ngày, Úc Tri đều đi tàu điện ngầm đến gần khu vực này, sau đó đi bộ nửa tiếng.

Ôn Nhất Doanh trả lời xong tin nhắn công việc, thấy Úc Tri đang đứng trước cửa sổ nhìn mưa, liền chủ động nói: “Một lát nữa tôi sẽ nhờ tài xế đưa thầy Úc về.”

Chưa kịp để Úc Tri trả lời, Sở Sở đã nhanh nhảu nhắc mẹ: “Mẹ quên rồi sao, chú Chung hôm nay không có ở nhà, sáng sớm đã đưa ông bà ngoại đi biệt thự câu cá rồi.”

Ôn Nhất Doanh hơi ngẩn người, sau đó nhớ ra, cười nói: “Đúng là trí nhớ mẹ kém quá. Khu này khó gọi xe, hay là thầy Úc đợi mưa ngớt rồi hãy đi?”

Úc Tri đáp: “Không sao đâu, nếu tiện thì có thể cho tôi mượn một chiếc ô được không?”

Ôn Nhất Doanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa rơi nặng hạt, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Không phải là không tiện, chỉ là trời mưa lớn thế này, có che ô cũng khó mà..."

"Để tôi đưa cậu ấy."

Lúc này, một giọng nam lạnh lùng, hờ hững bất ngờ chen vào cuộc đối thoại của hai người.

Cả Úc Tri và Ôn Nhất Doanh đều quay đầu nhìn về phía giọng nói.

Một người đàn ông dáng người cao lớn, chân dài từ thang máy bước ra. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vài sợi tóc rủ xuống trán. Đôi mắt sáng, lòng đen sâu thẳm, mí mắt hai tầng rõ ràng.

Đó là gương mặt đẹp trai đến mức khiến người ta không thể quên.

Cũng là một gương mặt lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy xa cách.

Anh ta chính là chú nhỏ của Sở Sở.

Úc Tri chỉ từng gặp anh ta vài lần, không quen biết nhiều.

Beta không thể cảm nhận tin tức tố của alpha từ sinh lý, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Úc Tri đã vô cớ chắc chắn rằng anh ta là một alpha.

Có lẽ là do vẻ ngoài sắc nét mang nét công kích tự nhiên, cộng thêm thái độ ít nói, không cười. Dù không ngửi được tin tức tố, Úc Tri vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh ta.

Suy đoán này sau đó được Ôn Nhất Doanh xác nhận trong những lần trò chuyện.

Anh ta đích thực là alpha, hơn nữa còn là cấp S.

Úc Tri không dám làm phiền người không quen biết, chưa kịp nghĩ kỹ đã từ chối ngay: "Không cần đâu, làm phiền anh quá. Ga tàu điện ngầm cách đây không xa, tôi đi bộ một chút là tới."

Nói xong, người giúp việc đã đóng gói xong bánh quy, cầm túi giấy đi tới đưa cho Úc Tri, còn Ôn Nhất Doanh thì bảo cô đi tìm một chiếc ô cho cậu.

Úc Tri đứng dậy nhận lấy túi bánh, cảm ơn, định chờ lấy ô rồi sẽ cáo từ.

Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, alpha kia lại bước đến trước mặt Úc Tri, vô tình chắn đường cậu.

Úc Tri cao một mét tám, trong beta thì không hề thấp, nhưng dáng người hơi gầy. Đột nhiên phải đối mặt với một alpha cấp S, cậu bỗng nhiên trở nên nhỏ bé, cái bóng dưới chân bị alpha hoàn toàn che khuất.

"Không phiền."

Alpha nhìn thẳng vào mặt Úc Tri, lặp lại một lần nữa. Giọng điệu vừa dứt khoát, vừa không cho phép từ chối.

"Tôi đưa cậu đi."