"Em không biết nó khó mua thế nào đâu, anh phải tốn bao công sức mới chen được đấy." Chàng trai không giấu được vẻ phấn khích, mở hộp cơm trên bàn khoe với bạn gái: "Haha, suất cuối cùng, bị anh cướp được rồi!"
Cô gái cúi đầu nhìn, mắt sáng lên, lập tức thèm ăn.
Một hộp nhỏ, tuy không phải toàn bộ đều là những miếng sườn non được chọn lựa kỹ càng, nhưng bù lại tay nghề của đầu bếp rất giỏi. Sườn có màu đỏ bóng bẩy, sáng mượt như hổ phách phủ trên bề mặt, như thể khoác lên một lớp áo vàng óng ánh, chưa kể hương vị chua ngọt ập vào mũi, còn thoang thoảng mùi mơ, khiến cô nàng dạo gần đây không có gì muốn ăn cũng không khỏi ứa nước miếng.
Chàng trai bẻ đôi đôi đũa dùng một lần, cẩn thận xé những dằm gỗ trên đũa, đưa cho bạn gái, mắt đầy mong đợi, "Em ăn thử đi."
Nhìn người bạn trai chu đáo, cô gái cười ngọt ngào, nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng sườn nhỏ đưa vào miệng.
Vừa đưa miếng sườn vào miệng, mắt nàng đã sáng rỡ như mắt thỏ.
“Ngon quá đi!”
“Nhanh lên, anh cũng ngồi xuống ăn đi.” Cô bạn gái vừa nhai ngồm ngoàm, miệng đầy vị chua ngọt, vội vàng mời bạn trai.
Anh bạn trai gắp một miếng cơm, nhìn bạn gái ăn ngon lành, bấy giờ mới tủm tỉm cười, gắp một miếng sườn rồi cắn.
“Ồ ——”
Không ngờ đầu bếp của bệnh viện mà lại có tay nghề cao đến vậy, anh chàng không khỏi thầm khen ngợi.
Sườn mềm rục xương nhưng không bở, nước thịt đậm đà được giữ trọn bên trong, cắn một miếng là hương vị bùng nổ trong miệng, chua ngọt kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, không ngấy, thoang thoảng hương mơ.
Hai người ăn như hổ đói, hộp sườn gần như hết sạch, đĩa địa tam tiên và cải thìa vẫn còn nguyên, cô gái no nê ngẩng đầu, chợt nhận ra Hứa Hạ giường bên đang nhăn nhó mặt mày, hình như đang cố chịu đựng điều gì.
Tưởng Hứa Hạ nhìn mà thèm, cô nàng mặt ửng hồng, vội vàng lau miệng, ngại ngùng cười, “Chào chị, em xin lỗi, có làm phiền chị không ạ… Hay là chị ăn thử cùng bọn em nhé?”
“Không cần… Cảm ơn em.”
Hứa Hạ gượng gạo cười, biết cô bé có ý tốt, nhưng vẫn cố nuốt ngược thứ đang trào lên cổ họng, vội vàng từ chối.
Vừa rồi, mùi thơm của sườn và các loại gia vị át không nổi mùi hôi của thịt lợn xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa cô đã nôn tại chỗ. Cô biết tay nghề của đầu bếp đúng là không tồi, nêm nếm cũng sáng tạo, nhưng khổ nỗi thịt lợn lại quá tệ.
Lợn nuôi nhốt công nghiệp lớn nhanh, bản thân đã đầy mùi hôi, lại còn không biết vận chuyển mấy ngày, thêm cả một chút mùi ươn nữa.
Hứa Hạ lặng lẽ mở cửa sổ, bấy giờ mới dám thở phào, cô không khỏi nhớ lại hương vị thịt lợn nhà nuôi thơm ngon hồi còn bé ở quê.
Mỡ lợn rán giòn tan, tóp mỡ thơm lừng, cắn ngập chân răng.
Rất nhanh, anh chàng giường bên đã xử lý hết thức ăn còn lại, sau đó dọn dẹp bàn sạch sẽ, rót cho bạn gái một cốc nước ấm, rồi xách rác ra ngoài.
Cô bạn gái khá cởi mở, nhanh chóng bắt chuyện với Hứa Hạ, nói chuyện một hồi Hứa Hạ mới biết cô bé tên Vương Niên Niên, bạn trai tên Lý Lượng, trùng hợp là cả hai cũng ở cùng khu nhà với mình, giống như cậu bạn kia, là sinh viên năm cuối. Đôi tình nhân trẻ dọn ra khỏi trường từ năm thứ ba, năm nay sắp tốt nghiệp.
“À đúng rồi, vừa nãy người con trai… là bạn trai của chị ạ?” Đôi mắt tròn xoe của Vương Niên Niên ánh lên vẻ tò mò, xen lẫn một chút phấn khích, không nhịn được hỏi.