Xem ra, người phụ nữ trung niên trước mặt với nụ cười hiền hậu kia chính là thím Tống.
Kiều An khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại pha chút mỏi mệt: “Ừm, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Thím Tống, bảo người pha một ấm trà hoa đem lên phòng giúp tôi.”
Căn biệt thự rất rộng, thật ra cô còn chưa biết phòng mình nằm ở đâu.
Thím Tống không hề nghi ngờ: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Bà cảm thấy hôm nay phu nhân có vẻ yếu ớt, nũng nịu hơn mọi ngày một chút.
Bình thường phu nhân tuy cũng mềm yếu mong manh, nhưng lại rất ít nói, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Hơn nữa, rất hiếm khi chủ động sai bảo gì bọn họ.
Tuy vậy, thím Tống cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Bà làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, rất nhanh đã bảo người mang trà hoa lên căn phòng nằm cuối hành lang tầng hai.
Lúc ấy, Kiều An đang đứng dưới lầu, thu hết mọi động tĩnh vào trong mắt.
Tiện thể, cô cũng quan sát sơ qua các khu vực khác trong biệt thự.
Từ phòng khách đến hành lang, từ cửa chính đến từng góc nhỏ, chỗ nào cũng ngập tràn hơi thở của tiền tài. Biệt thự mang phong cách hiện đại thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản, thực tế từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa, hào nhoáng.
Riêng bộ dàn âm thanh HiFi cao cấp của Wisdom Audio trong phòng khách thôi, giá thị trường đã vượt quá bốn triệu.
Rõ ràng, Lục Tranh là người cực kỳ chú trọng đến chất lượng cuộc sống.
Về điểm này, Kiều An không có gì để phàn nàn.
Dù cô biết rõ về sau trong cốt truyện mình sẽ bị Lục Tranh đuổi ra khỏi nhà, nhưng hiện tại, cô vẫn là vợ hợp pháp của anh - phu nhân của Lục Tranh.
Đã là vợ chồng, đương nhiên nên cùng hưởng tài sản chung.
Lục Tranh theo đuổi chất lượng sống, còn cô thì theo đuổi phong cách sống.
Tận hưởng vật chất tốt đẹp vốn là chuyện vừa tự nhiên vừa dễ dàng, như hơi thở, đối với Kiều An - đại tiểu thư của nhà họ Kiều từ nhỏ đến lớn đã quen với giàu sang.
Thế nhưng, khi Kiều An bước vào phòng ngủ chính, ánh mắt vô thức lướt qua bàn trang điểm, thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Cô đã nhìn thấy gì?
Trên bàn trang điểm xếp ngay ngắn một hàng lọ hộp bằng nhựa, nắp xanh nắp xanh lá trông vô cùng lạc quẻ đội lên thân chai trắng muốt, tất cả là đồ dưỡng da. Chỉ cần nhìn sơ qua thôi đã thấy tràn ngập khí chất... rẻ tiền.
Chân mày thanh tú của Kiều An không nhịn được mà nhíu lại.
Người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng bước tới, cầm một lọ trông như kem dưỡng, mở nắp, múc ra một chút bôi thử lên mu bàn tay.