Trọng Sinh: Bạo Quân Điên Phê Ngày Ngày Cưỡng Chế Ái Sủng Phi Trà Xanh

Chương 6: Ác quỷ

Những lời này nhanh chóng truyền đến tai phụ thân nàng, Giang Tri Hứa.

Khuôn mặt vốn luôn hòa nhã của ông ta thoáng chốc xuất hiện một vết rạn, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo.

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, sát khí chợt lóe lên.

Đêm đó, phụ thân hạ lệnh chuẩn bị một bát thuốc độc.

Ông ta muốn gϊếŧ nàng.

"Không... không cần... con không uống..."

Mới sáu tuổi đầu, nàng bị bọn hạ nhân giữ chặt cánh tay, ép há miệng để đổ thuốc độc vào.

Người cha mà nàng từng xem như trời cao biển rộng, trong khoảnh khắc ấy lại hóa thành một cái bóng ác quỷ đáng sợ.

Giang Vãn Đường từ nhỏ đã biết, phụ thân không thích nàng.

Bởi mỗi lần nhìn thấy nàng, sắc mặt ông luôn rất khó coi, ánh mắt thì âm trầm đến cực điểm.

Phụ thân không thương, mẫu thân cũng chẳng yêu.

Mẫu thân nàng dù thấy phụ thân muốn hạ độc nàng, tuy có lên tiếng cầu xin, nhưng lại bị một câu nói lạnh băng của ông ta chặn họng:

"Còn dám nói nhiều, có tin ta hưu ngươi không?"

Chỉ một câu, bà ta lập tức lui bước, không dám nói thêm một lời.

Sau đó, may mắn nhờ đại ca Giang Hòe Chu kịp thời xuất hiện, nàng mới thoát khỏi họa sát thân.

Phụ thân nhìn nàng bằng ánh mắt đầy âm tàn, sau một hồi suy tính, cuối cùng vẫn để lại cho nàng một con đường sống.

Như thể việc ông ta tha cho nàng chính là đại ân đại đức.

Nhưng muốn tiếp tục ở lại phủ Thừa tướng, làm Nhị tiểu thư nhà họ Giang là điều hoàn toàn không thể.

Dù sao cũng đã có sẵn viên ngọc sáng như Giang Vãn Phù, nhà họ Giang chẳng cần thêm một nữ nhi có dung mạo xuất chúng thứ hai.

"Phụ thân, đừng mà!"

"Con cầu xin người..."

"Con không muốn rời đi, con rốt cuộc đã làm sai điều gì?"

"Nương, cầu xin người cứu con, đừng để con đi... hu hu hu..."

Cô bé nhỏ bé, yếu ớt khi ấy bị đè chặt xuống đất, không ngừng vươn tay về phía mẫu thân cầu cứu...

Nhưng mẫu thân chỉ nhìn nàng một cái, rồi quay đi ôm lấy muội muội Giang Vãn Hà, lúc đó đang được đám nha hoàn, mụ mụ vây quanh rước đến.

Thứ nàng nhận được, chỉ là một bóng lưng lạnh lùng.

Mẫu thân nói: "Vãn Đường, đi đi. Đừng trách nương lòng dạ sắt đá, đây chính là số mệnh của con."

"Sự tồn tại của con, chỉ khiến nương bị phụ thân ghét bỏ, khiến muội muội cũng chẳng được đoái hoài."

"Nếu con còn ở lại phủ này, ba mẹ con ta sẽ chẳng có ngày yên ổn."

"Vãn Đường, hãy vì nương và muội muội, đi nhanh đi!"