“Vậy nên, tôi có thể đứng ở chỗ hai người không?”
Diêu Tịnh và Chu Chính Phương dùng mười mấy năm kinh nghiệm diễn xuất biểu diễn ngay tại chỗ vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Cằm gần như muốn rớt xuống đất.
Hàng loạt dấu chấm hỏi lướt qua trên màn hình livestream cũng chính là cảm xúc của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Diêu Tịnh thở dài, liên tưởng đến tin tức hot search mấy ngày trước, ánh mắt nhìn Tống Lê Lê lập tức có chút thương cảm.
Chuyện trong giới giải trí không thể chỉ nhìn bề ngoài mà hiểu được, đứa trẻ này, chẳng lẽ yêu mà không được đáp lại nên hóa điên rồi sao?
Vậy thì chuyện vừa rồi cô công khai “bật” người quản lý, hình như cũng có thể hiểu được.
Chị và Chu Chính Phương nhìn nhau, lập tức kéo Tống Lê Lê lại: “Lê Lê, qua đây.”
“Sau này còn phải ở cùng nhau hai tháng, em cứ coi chị như chị gái, có chuyện gì cứ nói với chị.”
Tống Lê Lê không hiểu lắm ánh mắt thương hại của chị là vì sao nhưng thấy mục đích đã đạt được, vội vàng nép vào giữa Diêu Tịnh và Chu Chính Phương.
Cô không hề bất ngờ khi Diêu Tịnh đồng ý.
Diêu Tịnh có sao Thiên Lương ở cung Phúc Đức, một lòng giúp người và lấy đó làm niềm vui, cho dù lý do của cô có gượng gạo đến đâu, e rằng Diêu Tịnh cũng sẽ không cảm thấy khó xử.
Chỉ là lý do “tai ương đổ máu”...
Tống Lê Lê đảo mắt, nhân lúc những người khác không chú ý, cách không đánh xuống hai chưởng ấn, rơi vào sau lưng Diêu Tịnh và Chu Chính Phương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Trong nguyên tác, cô không có ấn tượng hai người này sẽ bị thương, xem ra vẫn là do sự xuất hiện của cô nên rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thấy sáu người đã đứng yên vị trí, Lộ Qua mới bước ra.
“Vậy, vì tất cả khách mời đều đã đến đông đủ, trước hết hãy nhiệt liệt chúc mừng mùa thứ hai của chương trình "Người Lao Động Tuyệt Vời" của chúng ta chính thức ra khơi!”
“Đúng như tên gọi của chương trình, hình thức của chương trình là mỗi tập ghi hình sẽ chỉ định cho các khách mời một công việc làm công, trong quá trình làm việc phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình, toàn bộ quá trình sẽ được livestream trước tất cả khán giả, để đạt được tính chân thực chưa từng có.”
“Trước tiên, xin mời các khách mời lên xe, đồng thời nộp lại tất cả các thiết bị liên lạc di động và ví tiền.”
Mấy người đều biết mánh khóe này, trêu đùa nhau rồi đi về phía cửa xe.
Diêu Tịnh và Chu Chính Phương vốn đi đầu nhưng khi đến gần cửa xe, không hiểu sao lại đột nhiên dừng bước.
Lộ Qua cũng không nhịn được hỏi: “Hai vị tiền bối sao vậy?”
Ngay lúc hai người họ nhìn nhau, không thể giải thích được vì sao trong một khoảnh khắc đầu óc lại trống rỗng, một tiếng động lớn làm tất cả mọi người giật mình.
Không biết từ trên tầng nào rơi xuống một viên gạch, lại vừa vặn rơi trúng chỗ mà Diêu Tịnh và Chu Chính Phương đang định bước tới.
Viên gạch rỗng vỡ tan tành như tiếng sấm nổ, nổ tung trước mặt mọi người.
Nhìn thấy luồng khí đen vô hình trên người hai người họ dần dần tan biến, Tống Lê Lê cong môi.
Những gì ông cụ dạy ở thế giới này vẫn còn dùng được, tốt lắm.
Cô ở đây đang bình tĩnh suy nghĩ, hiện trường đã sớm hỗn loạn.
Sắc mặt Diêu Tịnh tái nhợt, một bên cánh tay còn phải nhờ Chu Chính Phương đỡ, khi chị phản ứng lại, phản ứng đầu tiên lại là quay đầu nhìn Tống Lê Lê.
Tim đập thình thịch nhắc nhở chị về tai nạn suýt xảy ra.
Mặc dù Tống Lê Lê không làm gì cả nhưng nếu không có khoảnh khắc dừng lại đột ngột vừa rồi, chị và người đồng nghiệp lâu năm chắc chắn sẽ va phải viên gạch kia.
Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy bén, Diêu Tịnh cảm thấy chắc chắn là Tống Lê Lê đã giúp họ.
Giờ thì chẳng còn ai dám coi những lời Tống Lê Lê thản nhiên nói ra lúc nãy là sản phẩm của một bộ não hỏng vì thất tình nữa.