Sau Khi Bị Hoán Đổi Khí Vận

Chương 3: Người không có linh cốt tuyệt đối không thể bước lên Tiên Lang Trường Giai

Nam tử kia cũng không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Trầm Vân Hoan từng bước từng bước đi lên.

Lần thứ tư bước lên bậc thang, mỗi bước đi đều chịu áp lực nặng nề. Từ bậc thứ một trăm trở đi, dường như có cả một ngọn núi đè lên lưng nàng, ép đến mức cột sống thẳng tắp cũng bắt đầu cong xuống, trên trán phủ kín những giọt mồ hôi li ti.

Càng lên cao, từng bậc thang đều trở nên thống khổ, đôi chân như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Trầm Vân Hoan không biết bao nhiêu lần phải dừng lại nghỉ ngơi để giảm bớt cơn đau, ngoan cố muốn trèo lêи đỉиɦ, đến khi mồ hôi thấm ướt toàn thân, eo lưng đau đến mức không thể giữ thẳng được nữa.

Các khớp xương như tê liệt, mỗi cử động đều khiến cơn đau nhói lên dữ dội. Khi nàng leo đến bậc thứ hai trăm lẻ mấy, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, loạng choạng ngã nhào xuống bậc thang đá, ngay khoảnh khắc đó, Tiên Lang Trường Giai bùng lên một luồng lực lượng mãnh liệt đánh thẳng vào người nàng.

Trầm Vân Hoan lăn xuống từ trên cao, thân thể va đập liên tiếp vào các bậc đá lạnh lẽo, cuối cùng rơi xuống chân núi. Cơn đau dữ dội như sóng lớn trào dâng, quét qua từng tấc da thịt, khiến nàng cảm thấy thân thể như vỡ vụn. Nàng nghe rõ âm thanh xương cốt gãy răng rắc, vết thương sâu hoắm khiến toàn thân đau đớn đến tê liệt, cổ họng nghẹn chặt, một ngụm máu nóng hực trào lên nhưng chưa kịp phun ra.

Lần này, nàng bị thương rất nặng, không còn sức để đứng dậy. Người không có linh cốt tuyệt đối không thể bước lên Tiên Lang Trường Giai. Dù nàng có cố chấp đến đâu cũng không thể cưỡng lại thiên đạo. Rốt cuộc, cả cơ thể mềm nhũn, xương cốt rã rời không thể gắng gượng thêm nữa. Trầm Vân Hoan chỉ có thể buông xuôi hơi thở, ngã xuống nền đá lạnh lẽo, đôi mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời cao xanh tựa lưu ly trong suốt, như một mặt gương phản chiếu cả vạn vật thế gian.

Ánh sáng lấp lánh từ bầu trời phản chiếu trong đôi mắt nàng, sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ vô tận.

Trong cơn mơ hồ, nàng thoáng thấy một đôi giày vải thô xuất hiện trong tầm mắt. Có người đang đứng bên cạnh nàng.

Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau, chậm rãi quay đầu nhìn sang. Vẫn là nam tử cầm chổi ấy. Trước đó, hắn còn đứng cách nàng cả trăm bước mà quan sát, bây giờ đã đến ngay bên cạnh.

Hắn cúi đầu, đôi mắt đen láy như hồ sâu tĩnh lặng, đối diện với nàng. Bờ môi mỏng khẽ động, tựa hồ đang nói gì đó.