Càng Muốn Kế Thừa Gia Sản

Chương 4

Sở Lâm đỡ trán thở dài, cốt truyện thần kinh gì vậy. Tiểu Sở tổng đỉnh thiên lập địa, bị nhốt vào phòng tối là không thể, khóc lại càng không.

Sở Nguyên Thịnh vỗ vai Sở Lâm, nắm tay Tống Minh Thấm đứng dậy nói: “Con nhớ kỹ, nếu không thích thương trường thì quay về theo đuổi ước mơ.”

“Vâng ạ.”

Vợ chồng Sở Nguyên Thịnh vừa mới rời đi, Bùi Dịch lập tức xuất hiện bên cạnh Sở Lâm, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sở thiếu gia, chào cậu.”

Sở Lâm nhíu mày, “Phòng Tối” này, à không, Bùi Dịch này canh giờ chết đến mức nào vậy? Cha mẹ vừa đi đã lập tức tới đây.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông trước mặt rất cao lớn, mặc vest đi giày da, vai rộng, eo thon, chân dài, có thể nhìn ra anh có dáng người rất đẹp, hơn nữa khí thế lạnh lẽo mạnh mẽ, còn mang theo vài phần u ám khó có thể che giấu.

Sở Lâm không nói gì, còn mang vẻ dò xét, Bùi Dịch cười nhẹ với cậu.

Sở Lâm chỉ cảm thấy không hổ là nhân vật phản diện, đến cười cũng có cảm giác u ám lạnh lẽo đáng sợ.

Sở Lâm đẩy đẩy mắt kính, thong thả ung dung mà đứng dậy, bắt tay Bùi Dịch nói: “Tiểu… Bùi tiên sinh, chào anh.” Tiêu rồi, trong lòng gọi biệt danh “Phòng Tối” của Bùi Dịch nhiều năm như vậy, nhất thời suýt nữa thì không sửa được.

Sắc mặt trợ lý đứng sau Bùi Dịch trắng bệch, sau khi Bùi tiên sinh khống chế Bùi thị, không có ai dám gọi anh là “Tiểu Bùi tiên sinh”, bởi vì Bùi tiên sinh rất căm ghét cha anh. Không ngờ Sở thiếu gia vừa mở miệng đã phạm phải điều cấm kỵ.

Nhưng Bùi Dịch lại mỉm cười với Sở Lâm, nói: “Sở thiếu gia biết tôi sao?”

Mặt đối mặt nắm tay, Sở Lâm cảm nhận được, tay Bùi Dịch rất lạnh, cậu cũng thấy rõ diện mạo của Bùi Dịch, quả nhiên là mỹ nhân phản diện như trong sách viết, ngũ quan thâm thuý lập thể, mặc dù lạnh lùng u ám, nhưng lại có khí chất và khí thế, tràn ngập cảm giác áp bức.

Thậm chí còn có vài phần giống với tiểu mỹ nhân ánh trăng sáng trong lòng cậu, tay cũng lạnh giống tiểu mỹ nhân. Nhưng “Phòng Tối” xấu hơn tiểu mỹ nhân nhiều, hoàn toàn không thể so sánh được, không hợp gu thẩm mỹ của cậu.

Sở Lâm giải thích: “Không quen, lúc nãy cha tôi có nhắc tới, tôi bèn đoán anh chính là Bùi tiên sinh.”

Tiêu rồi, càng nhìn càng cảm thấy ngũ quan của “Phòng Tối” giống ánh trăng sáng trong lòng, nhưng mà giống như tiểu mỹ nhân ốm yếu bệnh tật đột nhiên biến thành tráng hán vậy, Sở Lâm không thể chấp nhận được, còn nhìn tiếp cậu cảm thấy mình sắp tự kỷ mất.

Sở Lâm cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nhân vật phản diện, cậu bình tĩnh khách sáo lạnh nhạt nói: “Bùi tiên sinh, tôi còn có việc, lần sau chúng ta nói chuyện.”

Nghe vậy sắc mặt của Bùi Dịch lập tức trầm xuống, mắt phượng rũ xuống, bên trong là cảm giác thất vọng, xem ra đối phương đã hoàn toàn quên mất anh.

Sở Lâm nhìn, cảm thấy không hổ là nhân vật phản diện, khí thế thật đáng sợ.

Cậu rời đi, tìm một góc số pha rồi ngồi xuống, bắt đầu gửi tin nhắn cho ánh trăng sáng mà mình luôn nhớ nhung: [Tiểu Bạch, cuối cùng tôi sắp kế thừa gia sản rồi.]

Ánh trăng sáng của cậu vốn là tiểu mỹ nhân ốm yếu, tên là Bạch Yến, là bạn học cấp ba của cậu, lúc ấy bởi vì quá yếu đuối, quá xinh đẹp nên luôn bị người ta bắt nạt, lúc ấy cậu thầm nghĩ, tương lai cậu làm tổng tài bá đạo, đương nhiên phải bảo vệ người ấy.

Nhưng lớp 11 Bạch Yến đã chuyển đi, bọn họ cũng chỉ liên lạc xã giao qua mạng, đến bây giờ đã là sáu năm.

Bùi Dịch tìm một số pha cách không xa Sở Lâm rồi ngồi xuống, nhận được tin nhắn của cậu, anh nhớ tới lúc nãy khi đi tới vô tình nghe thấy lời vợ chồng Sở tổng nói với Sở Lâm, nhắc tới ước mơ của Sở Lâm.

Anh nghĩ ngợi, Sở Lâm tài giỏi như vậy, ước mơ của cậu là gì?

Vì thế, anh trả lời: [Anh A Lâm, ước mơ của anh là gì vậy?] Nhìn bốn chữ “Anh A Lâm” mà mình gõ ra, Bùi Dịch ghét bỏ nhíu mày, đó là tật xấu của Sở Lâm. Nhưng lúc hỏi chuyện, chỉ có thể dỗ dành một chút.

Trợ lý cảm thấy khí áp quanh sếp nhà mình lại giảm xuống một độ, quả nhiên Sở thiếu gia không cho mặt mũi khiến sếp tức giận.

Tiểu mỹ nhân chủ động gọi “Anh A Lâm” khiến Sở Lâm rất thoả mãn, cậu bị cốt truyện làm cho ghê tởm nhiều năm như vậy, chỉ khi nói chuyện với Tiểu Bạch, cậu mới có thể bộc lộ suy nghĩ thật và tính cách lảm nhảm của mình.

Sở Lâm vất vả lắm mới thoát khỏi cốt truyện, bây giờ rất muốn buông bỏ hình tượng văn nhã bại hoại, nếu đã bị hỏi tới giấc mơ, cậu gõ chữ như bay: [Ước mơ của tôi chính là kế thừa gia sản, trở thành một tổng tài bá đạo, có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp. Nếu có được một bé đáng yêu như vậy, tôi sẽ ném tiền chọn vai diễn mà cậu ấy thích nhất, ai bắt nạt cậu ấy tôi sẽ chống lưng cho cậu ấy, sẽ mời đạo diễn nổi tiếng đo ni đóng giày làm phim cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đứng trên bục nhận thưởng, giơ cúp, dùng đôi mắt xinh đẹp thâm tình nhìn tôi, nói: “Cảm ơn người tôi yêu, Tiểu Sở tổng.”.]

Tiểu mỹ nhân đó chính là cậu, Sở Lâm thầm nói ở trong lòng.

Sở Lâm thấp thỏm nhìn khung chat, mấy lần hiển thị “đang nhập”, nhưng cậu không nhận được bất kỳ tin nhắn trả lời nào.

Sở Lâm nhìn ra mùi vị muốn nói nhưng lại thôi, vì thế cậu gửi tin nhắn: [Tiểu Bạch?]

Bùi Dịch trò chuyện với Sở Lâm sáu năm, không ngờ trong đầu Sở Lâm vẫn luôn suy nghĩ thế này!

Anh ngẩng đầu nhìn Sở Lâm cách đó không xa, phát hiện cậu đeo cặp kính văn nhã bại hoại kia, dáng ngồi ưu nhã, vẻ mặt đứng đắn, sao cậu có thể mặt không đổi sắc mà gõ ra những lời nói nguy hiểm như thế?

Sở Lâm đợi mãi mà không thấy trả lời, cậu cũng nhìn xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy Bùi Dịch, phát hiện anh cũng đang xem điện thoại, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài dưới cặp kính hơi mở to, như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ, biểu cảm bây giờ giống như [Động đất trong đồng tử].

Sở Lâm cảm thấy hình tượng u ám cố chấp của nhân vật phản diện sụp đổ rồi. Nhưng cũng tốt, tình trạng này cho thấy không cậu không ngừng thay đổi cốt truyện cũng thay đổi vận mệnh.

Hình như còn thay đổi cả nhân vật phản diện?