“Cháu trai, cháu thật sự không nghĩ một chút đến chuyện debut à?”
“Cháu xem lại giá trị nhan sắc của cháu, xem lại tài năng của cháu đi, không debut thì chính là phí phạm tài năng trời cho!”
Đây là một văn phòng mang đậm cảm giác khoa học kỹ thuật, vài thiết kế đơn giản nhưng trang trọng theo tông màu lạnh. Hình như chủ nhân căn phòng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, các loại tài liệu được bày biện rất gọn gàng, ngăn nắp, trên bàn làm việc rộng lớn là một vài màn hình bạc được bố trí khéo léo, hiển thị những báo cáo số liệu dày chi chít, thậm chí còn bằng các loại ngôn ngữ khác nhau.
Sau bàn làm việc thanh niên chỉ mới hai mươi hai tuổi đeo kính gọng vàng, che bớt đi vẻ ngoài quá mức xuất sắc của cậu, bộ vest được cắt may thủ công tỉ mỉ, ghim cài áo và khuy măng sét đắt tiền khiến cậu trông rất thanh lịch và điềm tĩnh, lại mang theo vài phần văn nhã cấm dục.
Cậu ngước mắt lên nhìn chú nhỏ ở đối diện, trong ánh mắt chỉ có sự bình tĩnh và lý trí, cậu ung dung nói: “Không muốn, chú nhỏ, chú quấy rầy cháu làm việc rồi.”
Đây là người em trai nhỏ tuổi nhất của cha cậu, tên là Sở Nguyên Hoa, chỉ lớn hơn Sở Lâm mười tuổi, ỷ vào mình là phú nhị đại mà ăn chơi lêu lổng trong giới giải trí, có không ít scandals với nữ minh tinh.
Hai tay chú nhỏ chống lên mặt bàn, kề sát vào nói: “A Lâm, cháu làm việc gì chứ? Chẳng phải cháu đầu tư cái gì cũng lỗ sao? Vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tiền.”
“Chi bằng trực tiếp debut, làm vài chuyện có ý nghĩa. Cháu cũng tốt nghiệp rồi, cứ luôn ăn bám cha mẹ thế thì còn ra thể thống gì?”
“Cháu biết người trong giới cười nhạo cháu thế nào không? Gì mà ăn chơi trác táng, đồ phá của đều là nhẹ. Nhiều người cười nhạo cháu học Đại học P, nhưng đầu óc không tốt, vụng về bất tài, cầm tài sản gia đình làm ông Phát tài.”
Sở Lâm đẩy kính gọng vàng, nói: “Vậy à?”
Khi còn rất nhỏ, cậu đã mơ thấy thật ra thế giới này chỉ là một cuốn sách, trong truyện cậu là nhân vật thụ chính như giây tơ hồng. Trong cốt truyện, cậu tiến vào giới giải trí từ khi còn nhỏ, thậm chí không thi đỗ vào Đại học P, sau này gia đình phá sản, cậu trải qua nhiều khó khăn, bị ép trở thành chim hoành yến của nhân vật công chính.
Nhưng Sở Lâm từ chối thân phận chim hoàng yến này, cậu cũng không muốn phá sản, chỉ muốn kế thừa gia sản, làm một vị tổng tài bá đạo. Được người ta cưng chiều thì có gì thú vị? Cậu lựa chọn cưng chiều người khác.
Cậu từ bỏ thiên phú về diễn xuất, nhảy, soạn nhạc, chỉ chuyên tâm học tập, thi đậu khoa Tài chính của Đại học P, năm nào cũng đứng đầu chuyên ngành, một lòng vì kế thừa gia sản.
Nhưng, hình như vì không thể đối đầu với cốt truyện, thiên phú trong giới giải trí của cậu đạt max, nhưng đầu tư lại luôn gặp trở ngại, dù cậu dùng năng lực của mình để phân tích, cuối cùng đều thất bại vì nhiều lý do.
Ví dụ như cậu mua một miếng đất, lập tức có người đào ra được mộ cổ dưới đất; ví dụ như cậu đầu tư vào một vườn trái cây, vườn trái cây lập tức gặp thời tiết không thuận lợi không thể thu hoạch; ví dụ như cậu mua lại một ao cá, kẻ thù của chủ ao cá lập tức đầu độc khiến toàn bộ cá đều chết hết…
Dường như số mệnh đã chuẩn bị sẵn cho cậu con đường phá sản rồi trở thành chim hoàng yến, cho dù cậu có phản kháng thế nào.
Vì vậy, do sức mạnh không thể khống lại này, người bên ngoài đồn Sở thiếu gia đầu tư cái gì là cái đó lỗ vốn.
Nhưng, Sở Lâm bắt đầu đầu tư từ năm mười tám tuổi, cậu cũng phát hiện ra hạn chế này, cậu luôn thực hiện các thí nghiệm đầu tư nhỏ, mỗi tháng chia hai trăm vạn thành một trăm phần, đầu tư vào các mảng khác nhau, tính toán xác suất đầu tư thất bại.
Cậu phát hiện, thật ra vẫn có một vài đầu tư thành công, căn cứ vào thống kê, xác suất thành công lớn nhất là 20%. Cậu hiểu ra, bản thân lựa chọn con đường nhân sinh, hình như càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có của cốt truyện, đầu tư càng nhanh chóng thành công.
Đến tận bây giờ, đã trôi qua bốn năm, cậu trở thành sinh viên tốt nghiệp hạng xuất sắc của Đại học P, thoạt nhìn rời xa con đường debut trở thành minh tinh, xác suất cậu đầu tư thành công đã tăng đến 50%.
Mà bởi vì cốt truyện của cậu thay đổi, nhà họ Sở vốn dĩ nên suy tàn, cũng dần dần phát triển không ngừng, trở thành nhà giàu số một ở Thành phố A, không có bất kỳ dấu hiệu phá sản nào.
Nhưng người bên cạnh cậu, hình như do ảnh hưởng bởi sức mạnh của cốt truyện, nên muốn đẩy cậu lên con đường trở thành nghệ sĩ, chú nhỏ Sở Nguyên Hoa trước mặt này chính là một trong số đó.
Sở Nguyên Hoa tiếp tục nói: “Aiz, cháu trai, cũng may là cha cháu chiều chuộng cháu, đồng ý cho cháu phá hoại tài sản nhà chúng ta.”
Nhà chúng ta? Sở Lâm liếc nhìn anh ta, mấy năm nay Sở thị phát triển không ngừng, nhưng không liên quan đến mấy cha mẹ và họ hành này, ngược lại ai cũng muốn được chia một miếng bánh.
“Cha cháu chiều cháu nhiều năm như vậy, cháu tốt nghiệp rồi, cũng nên chia sẻ gánh nặng với cha. Với gương mặt, thiên phú diễn xuất, năng lực nhảy múa, còn có ca hát soạn nhạc của cháu… Dù chọn bừa một cái, cũng đủ nổi đình nổi đám trong giới.”
Sở Lâm khẽ gật đầu nói: “Cháu quả thật muốn chia sẻ gánh nặng với cha.”
Hai mắt Sở Nguyên Hoa sáng rực: “A Lâm, cháu nghĩ thông suốt được là tốt! Chú nhỏ có không ít tài nguyên trong giới giải trí, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cháu, bảo bọn họ ký hợp đồng cao cấp nhất với cháu, cố gắng nâng đỡ cháu, đảm bảo trong vòng một năm cháu sẽ nổi tiếng khắp nơi.”
Sở Lâm cười như không cười nói: “Vậy à? Vậy chú nhỏ đưa một phần hợp đồng đây, cháu xem thử.”
Trong nguyên tác, cậu một lòng chỉ muốn phát triển trong giới giải trí, nghe theo sắp xếp của Sở Nguyên Hoa, xuất phát từ sự tin tưởng với người thân, bị lừa ký một hợp đồng rất hà khắc.
Lúc cha mẹ qua đời, nhà họ Sở phá sản, cậu đã phải trải qua hàng loạt chuyện ghê tởm như quy tắc ngầm, nếu từ chối thì sẽ bị cấm sóng, bị buộc phải đóng quảng cáo phim dở…, cậu luôn kháng cự ở dưới tầng chót của giới giải trí, vì gương mặt nổi bật, bị rất nhiều người thèm muốn và sỉ nhục.
“Được, được.”