Bản Thân Lười Biếng Nhưng Khuyên Người Khác Phấn Đấu, Sư Muội Ngốc Nghếch Cải Tổ Giới Tu Tiên

Chương 1

Khương Hành Mộng đứng trong hàng dài, nhón chân nhìn về phía trước đám đông chen chúc, nhíu mày.

Nàng luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó, mà chuyện này chắc chắn rất quan trọng.

Nhưng Khương Hành Mộng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra, một lát sau, nàng từ bỏ việc suy nghĩ rồi kéo tay áo của thanh niên bên cạnh: "Tiểu Thuận Tử, sao buổi tuyển chọn của tông môn lại đông người thế này?"

Thanh niên được nàng gọi là "Tiểu Thuận Tử" thấp giọng, không dám để người khác nghe thấy giọng nói the thé của mình: "Có lẽ là vì ai cũng muốn thành tiên."

Khương Hành Mộng "ồ" một tiếng, Tiểu Thuận Tử thấy nàng không mấy hứng thú, không khỏi thở dài - đã gần một năm kể từ khi triều đại Ngụy diệt vong, trong năm nay, hắn phải dẫn theo vị Cửu công chúa cuối cùng của triều Ngụy lưu lạc khắp nơi, còn phải trốn tránh sự truy sát của triều đại mới, thật sự không dễ dàng.

Nếu như Cửu điện hạ có thể thuận lợi gia nhập tiên môn thì huyết mạch của triều Ngụy cũng sẽ được bảo tồn, ngày sau quay lại cũng không phải là chuyện khó.

Khương Hành Mộng liếc nhìn Tiểu Thuận Tử, lập tức biết hắn lại đang nghĩ về chuyện cũ, nàng cũng thở dài, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tiểu Thuận Tử, nói với giọng chân thành: "Tiểu Thuận Tử, nghe cô nương ta… Ta đây khuyên một câu, quá khứ chỉ là mây khói, đại đạo đang ở ngay trước mắt."

Tiểu Thuận Tử: "..."

Hắn khẽ nhếch mép, Cửu điện hạ vẫn luôn lạc quan như vậy.

Chẳng mấy chốc, hàng dài dần ngắn lại, đã đến lượt Khương Hành Mộng.

Khương Hành Mộng và Tiểu Thuận Tử cùng bước lên đài tuyển chọn, nàng nghiêng đầu nhìn về phía mấy chục cái quầy lớn nhỏ trên đài, không khỏi có cảm giác như đang đi dạo chợ đêm.

Chính giữa đài đặt một khối thủy tinh khổng lồ, một nữ tu xinh đẹp dẫn Khương Hành Mộng đi qua rồi hướng dẫn nàng đặt tay lên khối thủy tinh.

Trong đầu Khương Hành Mộng lóe lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, ý nghĩ "quên mất chuyện gì đó" lại xuất hiện.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy khối thủy tinh đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng, sau đó ánh sáng vàng dần mạnh lên rồi từ từ yếu đi, cuối cùng ngưng tụ thành một cột sáng trong suốt màu xanh vàng.

Khương Hành Mộng chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy mấy chục cái quầy... À không, tông môn đồng loạt bật lên tiếng kinh ngạc.

"Thế mà lại là Băng linh căn thiên phẩm!" Một lão già xúc động đứng dậy: "Lại còn mang long khí, có huyết mạch hoàng tộc, được thiên đạo ưu ái!"