Hắc Liên Hoa Mỹ Cường Thảm Là Chuyên Gia Giám Định Trà Xanh

Chương 9: Thôi vậy, cô sớm đã quen với cảnh này rồi

“Hừ, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hãy giặt.”

Hạ Thính Nam hờn dỗi lườm ông một cái, lau tay rồi đi vào bếp.

Lâm Hùng lập tức cười hớn hở đi theo.

Lâm Yểu bị hai người lơ đẹp đứng ngoài cửa: …

Thôi vậy, cô sớm đã quen với cảnh này rồi.

Từ lúc có ký ức, ba mẹ cô đã luôn sống chung như thế.

Nghe nói trước đây, gia đình ngoại làm ăn rất phát đạt, còn ba cô chỉ là một học trò nhỏ làm việc dưới trướng ông ngoại.

Sau này, ông ngoại làm ăn thất bại, phá sản bất ngờ, trái lại ba cô, Lâm Hùng, càng ngày càng làm ăn khấm khá, cuối cùng còn cưới được Hạ Thính Nam – tiểu thư kiêu kỳ được nuông chiều từ nhỏ.

Bao năm nay, ba cô gần như dâng tất cả những gì tốt nhất cho hai mẹ con cô, cô chưa từng thấy ông lớn tiếng với mẹ lấy một câu.

“Yểu Yểu, mau qua đây rửa tay rồi ăn cơm nào.”

“Dạ…”

Cả nhà ba người ngồi vào bàn ăn.

Nhìn những món ăn trước mặt nào là cá vược hấp, bí đỏ hấp, măng tây xào dầu ô liu, canh sơn dược ngô…

Lâm Yểu lập tức quên sạch cảm giác tội lỗi khi vừa nói dối mẹ mình lúc nãy.

Nhìn qua món chính.

Quả nhiên vẫn là cơm gạo lứt đặc biệt mà Hạ Thính Nam chuẩn bị cho cô.

Lâm Yểu lập tức nhớ nhung hương vị của bịch bánh cay mà cô lén ăn trên đường về lúc nãy.

“Yểu Yểu, ăn đi nào, cá này tươi lắm, mẹ cố tình chọn đó…”

Hạ Thính Nam gắp phần thịt cá ở bụng bỏ vào bát cô.

Lâm Yểu ngoan ngoãn nhận lấy, cúi đầu ăn cơm.

Thấy cô im lặng, Hạ Thính Nam không nhịn được dặn dò.

“Đừng trách mẹ kiểm soát chế độ ăn của con, tất cả đều là vì muốn tốt cho con…”

“Mẹ… con biết mà, dạo này con ăn uống rất lành mạnh.”

Lâm Yểu ngẩng đầu đáp lời, giọng nói ngọt ngào, đôi mắt nai long lanh nhìn mẹ mình vừa ngoan ngoãn vừa chân thành.

Hạ Thính Nam hài lòng gật đầu.

“Con biết giữ chế độ ăn kiêng là tốt rồi.”

Lâm Yểu khẽ gật đầu đồng ý, cười càng ngoan ngoãn hơn.

Nhưng trong đầu cô lúc này, chỉ toàn nhớ đến hương vị cay nồng tê dại của bịch bánh cay vừa ăn.

Ợ… ngon quá…

Giá mà được ăn thêm một bịch nữa thì tốt biết mấy.

Tiếc là bịch còn lại đã bị cái tên đáng ghét Thời Dục “tống tiền” mất rồi.

Càng nghĩ, Lâm Yểu càng cảm thấy mình thật xui xẻo. Khó khăn lắm mới có cơ hội lén ăn bánh cay, thế nào mà lại không may bị Thời Dục bắt gặp.

Dù hai nhà bọn họ gần như chẳng bao giờ qua lại, nhưng nhỡ đâu cậu ta có ý đồ xấu, cố tình nói lỡ miệng trước mặt mẹ cậu ta, hoặc tệ hơn là trong nhóm chat khu chung cư thì sao.